Tìm kiếm: rụng-rời
Cũng vì cái tính vô tâm mà đến tận bây giờ, sau 5 năm kết hôn tôi mới phát hiện ra cái sự thật nghiệt ngã đó. Trong lòng tôi đầy sự đổ vỡ. Lẽ nào, tình cảm vợ chồng lại cùng cực đến nhường đó… ?
Tôi rất bất ngờ trước khoản quỹ riêng của mẹ chồng.
Nếu tôi là con dâu trong nhà, chuyện rửa bát cũng không phải vấn đề gì. Nhưng hình như Thành và mẹ anh đều quên rằng hiện tại tôi vẫn đang là khách.
Vợ nghỉ việc ở nhà trông con 2 năm nay, không làm ra tiền, bố vợ lại đang ốm đau, nhà vợ khó khăn về kinh tế. Chỉ cô ấy có khả năng trở thành thủ phạm nhất.
"Đám cưới tới 5h chiều là xong. Khách khứa, bạn bè lên xe về rồi em quay vào thay váy, xuống dưới nhà dọn dẹp với bố mẹ, anh chị em nhà chồng...", cô dâu chia sẻ.
Tôi không phải thuộc tuýp người thích đánh ghen hay quá lụy tình nhưng điều này như một cú tát thẳng mặt với đứa con gái đầy lòng kiêu hãnh như tôi. Vợ chồng sống với nhau không hợp thì ly hôn, đó là điều hết sức bình thường còn chuyện ngoại tình thì tôi không thể nào chấp nhận được.
Tôi hùng hổ đi đến nhà nghỉ ấy, nhưng chưa kịp làm gì thì mẹ đẻ đã chặn không cho vào.
Không biết bố tôi sẽ nghĩ gì khi tôi kể mọi chuyện cho ông nghe. Chắc chắn ông sẽ sốc như tôi lúc này.
Sau đêm tân hôn, tôi choáng váng, thất vọng nặng nề vì cuộc sống hạnh phúc mà bấy lâu tôi tưởng tượng hoàn toàn không tồn tại.
Nhiều lần bạn tôi nói rằng bạn gái và tôi và tôi không tương xứng. Tình yêu như vậy sẽ không kéo dài. Nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó.
Trong buổi ra mắt, tôi thấy bố mẹ Thành rất niềm nở, hỏi han tôi nhiều chuyện trong khi chị Quyên - chị gái anh cứ nhìn tôi rồi cúi gằm mặt xuống.
Chúng tôi 4 mắt nhìn nhau, đều đọc thấy sự kinh hoàng trong đối phương. Tôi vốn muốn chạy trốn thật nhanh, mà gã người cũ trời đánh lại vừa hay đuổi xuống tới nơi, hớt hải níu chân níu tay tôi.
Lúc tắm gần xong mới nhớ ra chưa mang quần áo sạch vào, tôi bèn gọi với ra nhờ vợ lấy hộ bộ đồ mặc ở nhà. Thế nhưng lúc cầm trên tay bộ đồ cộc và chiếc quần lót vợ đưa thì tôi không khỏi rụng rời chân tay.
Tôi quan sát kĩ một lượt nhà tắm, từ dầu gội, sữa tắm đến những sợi tóc vương sót lại thì không phát hiện dấu hiệu gì khả nghi. Nhưng khi ánh mắt tôi chạm đến chiếc vòi hoa sen thì tôi không khỏi giật mình.
Mở mẩu giấy ra, là vài dòng chữ nguệch ngoạc, hẳn cô ấy viết trong lúc vội vã và cảm xúc hỗn loạn. Nhưng thế cũng đủ tôi bủn rủn chết lặng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo