Tìm kiếm: tân-hôn
Cuối cùng, tôi quyết định chia tay, chấp nhận một mình nuôi con. Làm mẹ đơn thân thật chẳng dễ dàng chút nào, nhưng tôi chưa bao giờ liên lạc lại với người sếp cũ. Cũng không có ý định để người đàn ông ấy gặp con mình.
Tôi nghi ngờ nhìn Hạnh, hỏi rằng đứa trẻ này bị làm sao mà phải nhập viện? Hạnh nghẹn ngào thừa nhận nó là con của tôi, vì bị bệnh nặng nên phải nhập viện điều trị cả năm nay.
Tôi kể Lâm nghe về gia đình nhỏ của mình, về người chồng yêu thương tôi và con gái xinh xắn đáng yêu. Lâm im lặng nghe tôi kể, mặt không biến sắc.
Tôi xin chồng cho 100 triệu để giúp đỡ em trai mình có vốn làm ăn. Chồng tôi cau mày nói không thừa tiền mà ném qua cửa sổ.
Không thể dối mình rằng cũng trong những tháng qua, tôi vẫn có nghĩ về chồng cũ. Dù từ ngày gặp nhau lần cuối lúc ra tòa ly hôn, tôi và anh không còn liên lạc. Tôi cứ nghĩ không biết anh đã tìm được người mới thích hợp chưa.
Ngô tôi mua về, mẹ chồng chẳng đụng tới. Bà ném luôn vào sọt rác. Chắc không nghĩ con dâu vào phòng, nên bà chưa vội mang đi đổ. Tôi tức quá, bê luôn sọt rác ra giữa nhà làm ầm ĩ lên.
Tôi cảm thấy có lỗi với mẹ, tôi là đứa con chưa kịp báo hiếu đã đi theo chồng.
Vân có thai ư? Rõ ràng từ trước tới nay tôi luôn giữ gìn cho cô ấy, vậy tại sao cô ấy lại mang thai được cơ chứ? Rõ ràng tôi đã bị cô ấy “cắm sừng”.
Sau đám cưới, nàng dâu không kìm nổi sự ức chế mà lời qua tiếng lại với mẹ chồng.
Đêm tân hôn là đêm đáng nhớ nhất của mỗi người. Và tôi cũng thế. Nhưng là theo một ý nghĩa khác, bực tức, đen đủi hơn.
Không biết tôi cưới vợ hay cưới "bà hoàng" nữa.
Chúng tôi trò chuyện rất vui vẻ nên nửa tháng sau, tôi cầu hôn cô ấy. Và cô ấy đã đồng ý trong nước mắt. Cứ như thế, năm 35 tuổi, tôi kết hôn với mối tình đầu lần thứ hai. Đêm tân hôn, tôi như một cậu bé vụng về, đặt cô ấy lên giường.
Tiện rạp cưới chưa dỡ, gia đình tôi tổ chức ngay cái lễ ăn mừng. Suýt nữa thì bố mẹ gả chị tôi nhầm chỗ, đúng là trong cái rủi có cái may.
Đêm tân hôn, tôi bước ra từ nhà tắm, đang cầm điện thoại kiểm tra công việc thì nhận được một cái ôm phía sau.
Câu nói đó chốt lại cảm giác của một ngày đầu tiên tôi về nhà chồng, ấm ức, chua chát và cô đơn.
End of content
Không có tin nào tiếp theo