Tìm kiếm: về-nhà-ngoại
Linh cảm có điều gì không ổn, tôi hỏi Hiền đưa cho xem sổ tiết kiệm của cả hai đứa. Cô ấy tái mặt, lắp bắp nói không thành lời.
Câu chuyện về nhà ăn Tết tuy quen thuộc nhưng cứ đến độ cuối năm nó lại là vấn đề được thảo luận trong mỗi gia đình.
Mới sinh con được nửa tháng, em đã phải dậy làm việc vì không chịu được những lời rầy la của chị chồng.
Đúng ngày sinh con thì em phát hiện tiền dự phòng bị chồng lấy mất. Vì thế mà sinh được vài tháng, em đã phải cắn răng đi kiếm tiền.
Bố tôi nói là gia đình sẽ chịu trách nhiệm trả hết số tiền nợ 120 triệu cho vợ tôi. Còn bên ngoại sẽ phải đón vợ tôi về để chăm sóc cả đời.
Tôi bảo mình đã báo với bố mẹ rồi và không có nghĩa vụ phải xin phép. Tôi nói mình đã là mẹ rồi, có phải con nít đâu mà phải đi thưa về gửi.
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng tôi bảo bà ngoại về quê, chứ ngày nào cũng nghe thấy những cuộc cãi vã của hai mẹ không cẩn thận tôi bị mắc chứng bệnh trầm cảm mất.
Chồng tôi trẻ con quá, anh luôn hành động bồng bột và chẳng bao giờ biết suy nghĩ cho người khác.
Câu nói thật của mẹ tôi làm cả nhà sửng sốt, mẹ chồng tái mặt không nói được gì. Bố chồng thì tức giận trách mẹ keo kiệt bủn xỉn tính toán với cả con cháu.
Em chồng không có lỗi trong chuyện này. Chỉ là bản thân chú ấy quá giỏi giang khiến anh trai bị lu mờ.
Tôi ghét chị dâu, ghét nhất trong những người tôi ghét. Người đỏng đảnh, xấu tính lại hỗn hào với gia đình chồng như chị ấy thì chẳng ai thương được.
Có trách thì chỉ trách anh trai tôi ngu ngốc.
Anh tôi thì đi làm đến tối muộn mới về mà những lúc anh ở nhà thì chị lại nói năng rất tử tế với bố mẹ. Chính vì vậy anh vẫn tin yêu chị hết lòng.
Đến khi chị dâu mang bầu đứa thứ 2, anh tôi khẳng định đứa con trong bụng vợ không phải của anh ấy. Anh liên tục đuổi mẹ con chị dâu ra khỏi nhà.
Tôi và mẹ sững sờ nhìn chị, còn tưởng chị nói vậy vì giận mẹ tôi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo