Tìm kiếm: Ăn-no-xong
Đọc những dòng thư của bố mẹ chồng viết mà nước mắt tôi cứ chảy ra vì ân hận.
Anh đỡ tôi đi lên phòng rồi quay lại nhìn mọi người thẳng thừng: “Từ hôm nay chúng con xin phép ra ở riêng”. Mẹ chồng nghe xong thì gào khóc ầm ĩ.
Tôi đứng trước căn nhà nhỏ, nhìn vào nhà mà tay siết chặt để kiềm chế cơn tức giận của mình.
Tôi thiết nghĩ ở cái thời đại này thì nói thật là cái miếng ăn nó không hề to. Hơn nữa, tôi là đứa đã từng sống trong nghèo khó, đói ăn đến nỗi gầy rộc người đi nên đến khi tự kiếm được tiền nuôi bản thân và gia đình rồi, tôi luôn nghĩ, cái gì tiết kiệm thì tiết kiệm chứ riêng ăn uống thì không.
Tôi vừa quỳ xuống, chồng đã thở dài: "Em cứ tiếp tục đi". Tôi không ngờ anh lại nói vậy. Thế rồi chồng tôi bảo, anh không thể có con, vì vậy nên tôi có thể ra ngoài kiếm một đứa cho vui cửa vui nhà.
Mẹ vẫn bê hoa quả vào phòng tôi rồi mới đi xuống nhà. Trước khi xuống bà đã nhìn thấy những điếu thuốc lá vứt bừa bãi đó là sản phẩm chỉ trong vòng 10 phút của anh từ khi vào phòng.
Tôi tên Dương, năm nay tôi 42 tuổi, có một người em trai nhỏ hơn tôi 8 tuổi tên Khải. Từ lúc tôi còn rất nhỏ, bố mẹ tôi đã bắt đầu buôn bán rau củ quả. Ngày đó bố mẹ tôi chủ yếu bán hàng ở chợ, thế nên hôm nào cũng không quản gió mưa đi làm, tuy rằng vất vả nhưng kiếm tiền khá nhanh.
Khi tôi về nhà, bố mẹ chồng vẫn thức đợi tôi ở phòng khách. Họ ôn tồn nói đã đến lúc họ phải lo cho tôi có một gia đình khác, để con trai ở nơi suối vàng cũng có thể yên tâm.
Mấy hôm trước mẹ tôi gọi điện bảo lên chơi với cháu, biết mẹ chồng khó tính nên tôi cũng báo với bà trước một tiếng. Thế mà lúc mẹ tôi lên thì mẹ chồng cứ khinh khỉnh, còn không thèm chào hỏi thông gia lấy một câu.
Họ ôn tồn nói đã đến lúc họ phải lo cho tôi có một gia đình khác, để con trai ở nơi suối vàng cũng có thể yên tâm. Tôi phải sống cho mình, đừng chôn thân ở bên ông bà già như họ nữa.
Trời ơi, tôi choáng váng vì mức độ mặt dày của chị Ngọc và cả chồng tôi nữa.
Tôi nên làm gì đây? Có nên chuyển nhà để giữ hạnh phúc gia đình?
Em dắt hai con sang nhà ngoại chơi, em phải nói chuyện ra ngô ra khoai với chồng. Đến khi chồng vừa về tới cửa nhà, em cầm chai dung dịch kia, lao nhanh ra tra hỏi chồng.
Từ ngày chồng mất, tôi hết lòng chăm sóc bố mẹ chồng, tôi xem họ như người thân của mình. Tôi cũng chưa từng có ý định đi bước nữa.
Đến nơi, tôi ngỡ ngàng tới mức tay chân run rẩy khi thấy chỉ có người yêu cũ của mình ở đó. Anh trông chẳng có gì ngại ngần như đã được sắp xếp từ trước.
End of content
Không có tin nào tiếp theo