Tìm kiếm: đi-viện
Tôi chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền lo cho vợ con, nhưng cuộc đời cứ như muốn đánh đố tôi vậy.
Mẹ trả góp cho cậu Hưng mỗi tháng 5 triệu. Hai đứa tạo điều kiện cho em út đi.
Dù đã sống cùng nhau bao nhiêu năm nhưng có vẻ như lòng tin giữa tôi và mẹ chồng vẫn chưa đủ vững chắc.
Suốt 3 năm qua tôi chưa từng nói với ai về con heo đất, giấu trong ngăn tủ khóa kỹ đến mức chồng cũng không biết. Suýt nữa thì mất trắng tiền mồ hôi nước mắt, may mà tôi có quý nhân phù trợ!
Bố mẹ tôi tái mặt còn tôi rất thất vọng về người chị mà tôi luôn kính trọng bấy lâu nay.
Vợ chồng tôi tận tình chăm sóc bố mẹ những năm cuối đời nên đáng được hưởng số vàng đó.
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội sống và làm việc. Bố anh mất sớm, ở nhà chỉ còn mỗi mẹ già nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi quyết định chuyển về quê sống để tiện chăm sóc mẹ.
Lần nào cô đi qua cửa nhà chồng cũ, anh ta đều chặn đường mời cô vào nhà chơi. My biết anh ta muốn cô quay trở về bên cạnh mình và cố ý tìm hiểu lịch trình của mẹ con cô để cùng về thăm nhà.
Lừa đảo không đáng sợ, đáng sợ là những người u mê không chịu nghe ai.
Tôi hỏi lý do vì sao bố làm vậy. Ông chỉ bình thản nói “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”.
Khi đến nhận việc mẹ vui vẻ hào hứng bao nhiêu thì lúc rời đi lại đau lòng nhục nhã bấy nhiêu.
Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được, cuộc đời của mình lại có những bi kịch tiếp nối như vậy.
Bẵng đi cả tháng sau, mẹ chồng khỏe hẳn. Bà bất ngờ gọi vợ chồng Hương lại, nói muốn nhận con bé hàng xóm làm con nuôi.
Tôi không thể hiểu nổi anh chị chồng mình có còn là con người không? Sao họ lại bất hiếu đến thế? Ngay cả việc đưa mẹ đi bệnh viện chữa ung thư cổ tử cung họ cũng không đồng ý.
Tôi biết mẹ chồng luôn hằn học mỗi khi thấy con trai dậy lích kích pha sữa. Nhưng bà làm như thế này thật quá đáng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo