Tìm kiếm: đi-viện
Vợ chồng tôi tận tình chăm sóc bố mẹ những năm cuối đời nên đáng được hưởng số vàng đó.
Vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 6 năm. Chúng tôi đều xuất thân từ tỉnh lẻ lên Hà Nội sống và làm việc. Bố anh mất sớm, ở nhà chỉ còn mỗi mẹ già nên sau khi kết hôn vợ chồng tôi quyết định chuyển về quê sống để tiện chăm sóc mẹ.
Lần nào cô đi qua cửa nhà chồng cũ, anh ta đều chặn đường mời cô vào nhà chơi. My biết anh ta muốn cô quay trở về bên cạnh mình và cố ý tìm hiểu lịch trình của mẹ con cô để cùng về thăm nhà.
Lừa đảo không đáng sợ, đáng sợ là những người u mê không chịu nghe ai.
Tôi hỏi lý do vì sao bố làm vậy. Ông chỉ bình thản nói “con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”.
Khi đến nhận việc mẹ vui vẻ hào hứng bao nhiêu thì lúc rời đi lại đau lòng nhục nhã bấy nhiêu.
Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được, cuộc đời của mình lại có những bi kịch tiếp nối như vậy.
Bẵng đi cả tháng sau, mẹ chồng khỏe hẳn. Bà bất ngờ gọi vợ chồng Hương lại, nói muốn nhận con bé hàng xóm làm con nuôi.
Tôi không thể hiểu nổi anh chị chồng mình có còn là con người không? Sao họ lại bất hiếu đến thế? Ngay cả việc đưa mẹ đi bệnh viện chữa ung thư cổ tử cung họ cũng không đồng ý.
Tôi biết mẹ chồng luôn hằn học mỗi khi thấy con trai dậy lích kích pha sữa. Nhưng bà làm như thế này thật quá đáng.
Chồng tôi quá gia trưởng và ích kỷ. Anh ta khiến tôi muốn ly hôn mặc dù con chúng tôi vừa mới tròn 6 tháng tuổi.
Bố chồng từng nói sẽ rửa bát cho mẹ chồng đến khi bà khuất núi vậy mà trong một lần cãi nhau, mẹ chồng giận dỗi cầm đôi bát đập tan tành trong sự ngỡ ngàng của cả nhà và giờ thì bà vẫn không chịu xin lỗi ông.
Sau này khi đã ổn định tôi đùa rằng mẹ con chị đúng không bằng cái ngon tay út của em chồng.
Chồng còn "ra lệnh" cho tôi nghỉ làm để ở nhà chăm sóc bà mà đền tội.
Tôi không phải giàu có gì nhưng bỏ tiền mua một mâm cỗ chu đáo cho ngày thôi nôi của con không lẽ tôi cũng không được phép làm?
End of content
Không có tin nào tiếp theo