Tìm kiếm: điêu-đứng
Tôi nghi ngờ nhìn Hạnh, hỏi rằng đứa trẻ này bị làm sao mà phải nhập viện? Hạnh nghẹn ngào thừa nhận nó là con của tôi, vì bị bệnh nặng nên phải nhập viện điều trị cả năm nay.
Tôi kể Lâm nghe về gia đình nhỏ của mình, về người chồng yêu thương tôi và con gái xinh xắn đáng yêu. Lâm im lặng nghe tôi kể, mặt không biến sắc.
Tôi xin chồng cho 100 triệu để giúp đỡ em trai mình có vốn làm ăn. Chồng tôi cau mày nói không thừa tiền mà ném qua cửa sổ.
Không thể dối mình rằng cũng trong những tháng qua, tôi vẫn có nghĩ về chồng cũ. Dù từ ngày gặp nhau lần cuối lúc ra tòa ly hôn, tôi và anh không còn liên lạc. Tôi cứ nghĩ không biết anh đã tìm được người mới thích hợp chưa.
Ngô tôi mua về, mẹ chồng chẳng đụng tới. Bà ném luôn vào sọt rác. Chắc không nghĩ con dâu vào phòng, nên bà chưa vội mang đi đổ. Tôi tức quá, bê luôn sọt rác ra giữa nhà làm ầm ĩ lên.
Lông mày, một đặc điểm trên khuôn mặt tưởng chừng như không mấy quan trọng, lại chứa đựng biết bao cung bậc cảm xúc và biểu hiện phong phú của con người. Từ hình dạng, độ đậm, màu sắc, mỗi đôi lông mày là bản sắc riêng biệt của người đó.
Anh lén lút không để tôi biết, còn nói là đang trò chuyện với bạn bè. Tôi đương nhiên không dễ bị lừa, vài lần tôi thấy trong điện thoại của chồng những đoạn tin nhắn ôn lại chuyện xưa với người cũ.
Anh tốt với người dưng như thế, sao không nghĩ cho gia đình một chút? Tôi ghen tuông cũng không phải là vô lý.
Lần đầu gặp Th, dựa vào đâu mà mẹ tôi khẳng định cô ấy đã có chồng?
Bố mẹ tôi không biết làm thế nào, đành họp gia đình để bàn bạc phương án giúp đỡ con gái.
Sang đến ngày thứ 3, có lẽ đói quá, mẹ mới chịu mở cửa ra ăn cơm với cả nhà.
Tôi lật tung cả phòng trọ lên cũng không tìm thấy. Vợ đi chợ về, thấy đồ đạc lộn xộn, cô ấy thắc mắc. Khi biết tôi đang tìm cuốn sổ, vợ bối rối không nói được lời nào.
Bạn trai hào phóng, đẹp trai lại khéo ăn nói khiến tôi như sống trên mây vì quá hãnh diện.
Có những người phụ nữ thu hút đàn ông một cách “tự nhiên”, không cần chiêu trò mưu mẹo. Họ chẳng cần làm gì vẫn khiến đàn ông vừa rung động, vừa sợ mất.
Tôi đứng trước căn nhà nhỏ, nhìn vào nhà mà tay siết chặt để kiềm chế cơn tức giận của mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo