Tìm kiếm: ở-vậy
Không ngờ còn thấy họ đến 1 quán cafe ngồi nói chuyện. Anh lao vào thấy hai người đang nói chuyện với nhau vô cùng thoải mái. Anh tức giận.
Họ ôn tồn nói đã đến lúc họ phải lo cho tôi có một gia đình khác, để con trai ở nơi suối vàng cũng có thể yên tâm. Tôi phải sống cho mình, đừng chôn thân ở bên ông bà già như họ nữa.
Hôm đó tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với Tuấn, bảo cậu ta rằng con gái tôi vẫn còn ngây thơ và nhỏ tuổi. Vậy mà cậu ta lại thổ lộ một chuyện khó tin.
Tôi luôn coi anh hàng xóm là thần tượng, nhìn vào đó để tìm chồng. Nhưng những gì chị vợ của anh ấy tiết lộ thì tôi hoang mang thật sự.
Có lẽ con trai rất hối hận khi biết thân phận thật sự của bản thân.
Tôi bất ngờ tỉnh dậy, tôi hoảng sợ vì nghĩ có người lạ vào nhà mình. Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi chết sững nhớ lại chỉ có Huyên ngủ cùng tôi tối nay.
Chúng tôi đã từng đề nghị bà lên thành phố sống cùng các con vậy nhưng mẹ chồng không chịu.
Em thương bố vô cùng. Bây giờ ông còn buồn hơn trước kia, vì một bên là con, một bên là người mình muốn gắn bó.
Mỗi lần về quê chơi, hàng xóm ai cũng khen chị dâu rất hiếu thuận và chu đáo với mẹ chồng. Cả làng chẳng có người con dâu nào tốt như chị ấy.
Chồng cô bất ngờ giằng ví cô mở ra lục lọi. Thấy chỉ còn vài trăm lẻ thì anh sầm mặt lại. Sau đó trước sự ngỡ ngàng của Thư lẫn em dâu, anh ta quăng cho Thư một cái tát cháy má.
Nhưng mẹ chồng tôi vừa nghe lại đứng bật dậy đập bàn quát lên: "Không được!". Cả nhà ngơ ngác quay sang nhìn mẹ chồng, không hiểu tại sao bà lại phản ứng lạ lùng như vậy.
Mỗi lần nằm ngủ ở căn phòng đó, em lại nổi hết da gà.
Sự việc đã đau lòng nay lại càng chồng chất thêm nhiều biến cố...
Lúc còn yêu thì Hướng chẳng tiếc lời nịnh nọt khen vợ, nhưng khi hết tình cảm, anh dùng đủ lời lẽ để xúc phạm cô.
Ôi người ta bảo có không giữ mất đừng tìm không sai đâu, mà bây giờ phải là có không giữ mất tiếc ghê mới đúng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo