Tìm kiếm: Bố-tôi
Mẹ chồng nàng dâu nào chẳng có mâu thuẫn, sao bà không nói với tôi mà cứ phải chọn cách "đá xéo" thông gia thì mới thấy vui nhỉ?
Hôm nay, cầm que thử thai hai vạch đỏ chót trên tay tôi thấy hoang mang không biết nên vui hay buồn nữa.
Chị về chăm mẹ tôi được 1 tuần thì anh trai cũng về chơi. Nửa đêm dậy lấy nước cho mẹ, tôi đi ngang qua phòng anh chị, chợt nghe được cuộc nói chuyện của 2 vợ chồng họ.
Tôi ân hận lắm, nếu lúc đó tôi nghe điện thoại, có lẽ chuyện sẽ chẳng đến nông nỗi ấy.
Từ bệnh viện về, mẹ hỏi ý kiến tôi nhưng chính tôi cũng chẳng biết phải làm gì trong lúc này, giúp chị hay không giúp đây?
Thu nhập mỗi tháng gần trăm triệu mà vợ chồng tôi chẳng được ăn ngon.
Mẹ tôi bảo thời buổi hiện đại, không trả ơn bằng cách này thì có thể trả bằng cách khác, nào có chuyện gả cưới con như thời xưa. Nhưng tôi thì lại muốn đồng ý với bố.
Mẹ chồng tương lai bĩu môi chê bai gia đình tôi nghèo hèn. Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì, cứ đợi đến ngày cưới rồi "đánh úp" một trận cho bà biết mặt.
Tôi nghe mẹ nói mà không thể tin nổi vào tai mình. Không lẽ chồng tôi lại là kiểu người đúng như mẹ tôi nói hay sao?
Em gọi điện cho chồng, vừa khóc lóc vừa kể lể. Chồng liền về cãi nhau với bố mẹ một trận. Thế là mẹ chồng gán thêm tội danh xúi chồng chống lại bố mẹ...
Bố muốn số tài sản còn lại sẽ để cho các cháu nội. Tài sản là của bố, ông cho ai người đó được hưởng, anh em tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến này.
Tôi quát chồng ầm ĩ khiến cả nhà náo loạn: "Anh định để cái nhà này sạt nghiệp hay sao?".
Tôi lao ngay vào bếp, hỏi vợ rằng tại sao T - tên vợ cũ của tôi lại ở trong nhà mình. Cô ấy cười vui vẻ đáp lời khiến tôi hóa đá: “Em đưa chị ấy về mà”.
Là con trai ruột mà anh tôi còn vô tâm vô tình như thế thì làm sao tôi dám trách chị dâu, trách cháu trai nửa lời đây?
Rồi trước sự ngỡ ngàng của chúng tôi, lái xe điều khiển xe đổ ụp bao nhiêu đồ xuống sân nhà chồng. Sau đó lập tức phóng đi mất dạng.
End of content
Không có tin nào tiếp theo