Tìm kiếm: Xem-ti-vi
DNVN - Về thăm mẹ già trong cảnh ngộ ngột ngạt, tôi đứng trước căn phòng tối tăm, nhìn người mẹ ngày nào mạnh mẽ giờ đây gầy yếu nằm co ro trong căn phòng từng là kho chứa đồ. Tôi không dám oán trách ai, chỉ biết về nhà mà rưng rưng kể lại với chồng – nhưng câu nói của anh đã khiến tôi sững sờ, suy nghĩ mãi không nguôi.
Ngay sau cưới, vợ chồng em chia rõ công việc, đi làm về mỗi đứa xắn tay 1 việc, người nấu cơm, người dọn nhà, ăn xong đứa rửa bát, đứa đi phơi quần áo. Làm hết việc là mệt bở hơi tai còn hơi sức đâu tung hứng nhau...
Phải làm sao khi chồng không nghe vợ mà chỉ tin vào lời nói của người xung quanh đây.
Mặc dù đã cầu xin mẹ chồng tha thứ nhưng bà ấy vẫn nhẫn tâm đuổi tôi ra khỏi nhà.
Cả đêm ấy tôi kê cao gối ngủ ngon, tin chắc vợ sẽ đến nhà cô bạn thân ngủ qua đêm.
Tìm người giúp việc không ra, tôi kể cho bố mẹ chồng nghe. Nào ngờ tôi lại tự rước bực vào thân.
Bố chồng càng chăm chỉ thì càng lộ ra cái sự lười của tôi, càng khiến chồng tôi khó chịu bực dọc.
Tôi già rồi, cuộc sống chẳng còn bao lâu nữa, chẳng việc gì phải vứt đi sự tự do của mình để đâm đầu vào hố lửa.
Không muốn Tươi bị oan uổng, tôi đã qua phòng nói đỡ vài câu giúp cô ấy, nào ngờ bị người đàn ông đó đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi.
Chăm sóc mẹ chồng còn mệt hơn cả chăm một đứa trẻ và mọi thứ sắp vượt qua giới hạn chịu đựng của tôi rồi!
Chồng còn "ra lệnh" cho tôi nghỉ làm để ở nhà chăm sóc bà mà đền tội.
Là con trai ruột mà anh tôi còn vô tâm vô tình như thế thì làm sao tôi dám trách chị dâu, trách cháu trai nửa lời đây?
Cho đến tận bây giờ, sau nhiều lần bị mẹ chồng “hành tỏi” em vẫn luôn cố đặt mình vào vị trí của bà để hiểu và chia sẻ với bà.
Nhiều đêm thấy mẹ chồng vừa gọi điện cho con gái vừa khóc, tôi cũng thông cảm nhưng thái độ thay đổi đến chóng mặt của bà vẫn khiến tôi không thể tin được.
Đến giờ tôi vẫn băn khoăn không biết có nên tiếp tục tìm ra chân tướng?
End of content
Không có tin nào tiếp theo