Tìm kiếm: tức-tốc
Trong xã hội Trung Quốc cổ đại, con gái của vua được gọi là công chúa, là "cành vàng lá ngọc", thân phận cao quý, người người kính sợ.
Đây là tâm sự của cô vợ tên T. (Hà Nội). Đó là 1 hành trình dài từ khi gặp áp lực sinh con cho đến cả những chuỗi ngày có con sau này.
Tôi lấy chồng được 9 năm, bé đầu năm nay 8 tuổi, bé út mới sinh được 9 tháng.
Thương bạn trai rất nhiều nhưng tôi không thể đánh cược cả cuộc đời vào anh được.
Quản Lộ, tự Công Minh, là người quận Bình Nguyên nước Ngụy. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hồi thứ 69, tài năng của Quản Lộ được quan Thái sử Hứa Chi miêu tả cụ thể thông qua một vài câu chuyện có thật về ông.
Vua Gia Long (1762 – 1820) tên thật là Nguyễn Phúc Ánh (thường gọi tắt là Nguyễn Ánh). Ông là con thứ ba của Nguyễn Phúc Luân, mẹ là Nguyễn Thị Hoàn (người làng Minh Linh, phủ Thừa Thiên), là cháu của chúa Nguyễn Phúc Thuần.
Người phụ nữ đó là bà Huỳnh Thị Phú - một trong những bà tổ của dòng tộc Lê Công, người có công lao lớn nhất trong họ tộc. Sinh thời, bà nổi tiếng là một người hết mực thương yêu dân nghèo trong vùng.
Từ lúc ấy đến giờ, thay vì việc khuyên chị lấy chồng sinh con thì bố mẹ thay đổi sang việc “Thôi con từ từ yêu cũng được, chứ người ta như vậy rồi đừng vội, lại phá nhà người ta ra” chị mình “Bố mẹ cứ để con tự quyết định”.
Mợ có tiền cho chị vay thêm 10 triệu, đợt này đóng học phí cho các cháu nhiều quá nên chị hơi bí. Cuối tháng này lĩnh lương chị trả' - nhận được tin nhắn của chị chồng mà Lai tức điên.
Mãnh tướng Ngụy Diên dưới thời Lưu Bị là nhân vật xuất chúng, chức danh chỉ đứng sau Gia Cát Lượng, người con trai cả của ông cũng là một thần đồng binh pháp ngay từ nhỏ.
Mẹ của Ngọc lo sốt vó khi con gái gần tới tuổi 30 mà vẫn không lo chuyện yêu đương. Bao nhiêu lần mai mối cho Ngọc đều không thành, vì cô không đến trễ thì cũng mất tăm. Không thể chịu nổi, mẹ của Ngọc ra “tối hậu thư” nhất định trong năm nay phải tìm được chồng.
Mẹ của Hoa lo sốt vó khi con gái gần tới tuổi 30 mà vẫn không lo chuyện yêu đương. Bao nhiêu lần mai mối cho Hoa đều không thành, vì cô không đến trễ thì cũng mất tăm. Không thể chịu nổi, mẹ của Hoa ra “tối hậu thư” nhất định trong năm nay phải tìm được chồng.
Nhớ con cũng chỉ gọi được vài cuộc điện thoại quanh năm chỉ biết nhớ con gái mòn mỏi. Rồi vì nhớ con quá, người mẹ nghèo mới ra bưu điện gửi cho con gái một vài chiếc bánh rán, vài quả trứng luộc mà ngày bé cô ở nhà thích ăn nhất cùng với một bức thư.
Kinh tế eo hẹp, bố mẹ già bệnh tật, anh quyết định đi làm xa để kiếm thêm thu nhập. Thế nhưng, xa nhà lâu ngày, anh bắt đầu nảy sinh nghi ngờ vợ sẽ phản bội mình.
Khi vừa nhìn thấy con trai đứng ở cửa, mẹ tôi khóc òa lên như mưa còn bố tôi chỉ nói đi nói lại một câu rằng “Về được là tốt rồi”...
End of content
Không có tin nào tiếp theo