Tìm kiếm: Ở-cữ-nhà-chồng
Chị gái tôi lấy chồng nghèo. Hồi đó, bố mẹ tôi ngăn cấm, khuyên bảo nhiều lần nhưng vẫn không thể ngăn cản được chị ấy. Chị tôi còn khẳng định dù sống thiếu thốn vật chất nhưng tình cảm thì luôn đầy đủ, đó là hạnh phúc lớn nhất rồi. Giận con gái không nghe lời, ngày cưới, bố mẹ tôi chỉ gửi một lượng vàng chứ không đến dự.
Mẹ chồng đi công tác nên mẹ tôi phải tới nhà thông gia chăm con gái ở cữ, thế mà nửa đêm bà vẫn bị em chồng tôi dựng dậy, thử hỏi như thế thì người làm con như tôi biết phải làm gì?
Nhìn người ta đăng những tấm ảnh mâm cơm ở cữ mà tôi thèm thuồng. Còn tôi, cứ nghĩ đến ăn là đã cảm thấy chán ngán.
Sáng sớm, nhân lúc mẹ chồng đi chợ, tôi gọi điện cho em gái đến chở hai mẹ con về nhà gấp.
Trời ơi, đây là căn phòng dành cho phụ nữ mới sinh sao?
Tôi hỏi mẹ chồng sao lại có món ăn đắt đỏ như vậy. Bà tiết lộ một chuyện khiến tôi đau lòng.
Tôi sẽ không ở lại nhà chồng thêm một giây phút nào nữa.
Không phải tôi so bì gì với em chồng, nhưng nếu nói không buồn thì cũng không đúng.
Thấy tôi ngồi nép trong góc phòng uống cà phê, mẹ chồng tôi giận dữ đến mức chỉ tay mắng tôi một trận vuốt mặt không kịp.
Cứ tưởng mẹ chồng ghét bỏ mình, tôi cay xè mắt khi thấy món ăn ở cữ đặt trên bàn.
Lấy chồng xa và chưa được về nhà ngoại ở cữ nên việc ăn uống sau sinh phải nhờ cậy mẹ chồng nấu nướng, thế nhưng bữa ăn nào người con dâu cũng phải trào nước mắt tủi thân.
Về quê chồng ở cữ, nếu như bố mẹ anh rất thoải mái tốt bụng thì tôi ức chế và không thoải mái với em chồng ghê gớm.
Tôi nói mẹ cứ yên tâm, mẹ chồng chăm sóc tôi rất tốt mà bà vẫn không tin. Đến khi tận mắt thấy phòng ở cữ của con gái, mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi chị dâu vết bỏng có đau không? Chị ấy cười bảo chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Sau khi tôi sinh con, món cháo hầm chân giò vì tiếc tiền gas nên chưa nhừ bà đã tắt bếp. Nhìn bát cháo lổn nhổn, chưa ninh kỹ chân giò tôi nuốt không nổi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo