Diễn viên Trọng Lân: “Cái tát của NSND Hoàng Dũng đã đưa tôi trở lại với nghệ thuật”
NSND Hoàng Dũng: Bất ngờ “có lộc” tuổi xế chiều, về hưu còn bận rộn hơn khi tại chức / NSND Hoàng Dũng: “Đàn ông bần tiện nhưng coi vợ là “hoàng hậu” có thể tạm tha thứ”
Mới đây bạn nhận một vai khá nhỏ trong phim "Hoa hồng trên ngực trái" nhưng vẫn là chất vai lấc cấc quen thuộc của Trọng Lân. Bạn không thấy nhàm chán sao?
- Đó là đặc thù nghề nghiệp mà, sao chán vai diễn được. Không chỉ với tôi mà nhiều diễn viên khác đều quan niệm vai lớn vai nhỏ thì cũng là một lần thể hiện. Cứ thể hiện tốt nhất khả năng thì sẽ được công chúng đón nhận.
Như vai nhỏ trong "Hoa hồng trên ngực trái", ban đầu tôi nghĩ vai ngắn sẽ ít được quan tâm nhưng theo dõi bình luận của khán giả trên fanpage thì ngược lại. Khá nhiều lời bất bình, ghét bỏ dành cho nhân vật của tôi trong những tập đầu nhưng qua một vài tập thì khán giả lại yêu quý và khen ngợi.
Nhưng góp mặt trong nhiều phim truyền hình ăn khách, đóng mãi một chất vai công tử phong lưu, bất cần như thế, bạn không nghĩ đến chuyện chọn lọc vai diễn "hoàn lương" sao?
- Thật ra thời điểm mới đi đóng phim, đọc những nhận xét chê bai của khán giả tôi khá buồn. Nhưng "làm bạn" với chất vai đó lâu dần tôi nhận ra khán giả không phán xét diễn viên mà đánh giá vai diễn, nghĩa là tôi đã chạm được đến cảm xúc của người xem. Như thế thì sao phải buồn? Tuy nhiên, thú thật thì tôi vẫn thích những vai diễn ban đầu đểu đểu sau đó "hoàn lương" qua mỗi tập để cảm nhận sự thay đổi của khán giả.
Còn việc lựa chọn hẳn vai chính diện thì thành thật mà nói từ thời đi học hoặc trên sân khấu, tôi rất nhiều lần sắm vai hiền lành, thậm chí ngây ngô, bị bắt nạt. Tất nhiên tôi cũng mong sau này khi có nhiều kinh nghiệm hơn sẽ được đạo diễn truyền hình nhìn nhận ở góc độ khác, trao cơ hội thử sức những vai tử tế. Chưa nói đến việc được "làm mới" hình ảnh thì ít nhất đi ra đường không bị khán giả chửi nữa (cười).
Bạn nghĩ sao khi nhiều ý kiến cho rằng hiện nay chỉ "soái ca", "nam thần" mới dễ được lòng công chúng và nhanh nổi tiếng?
- Có thể điều này đang đúng với phim truyền hình không chỉ Việt Nam mà nhiều nước châu Á. Tuy nhiên, hiện tại khán giả vẫn đang thích thú với một Trọng Lân trong hình ảnh kẻ ăn chơi, đào hoa, đểu đểu nên tạm thời tôi cũng hài lòng với điều đó. Còn tương lai, nếu cố gắng, tôi tin chắc mình sẽ có nhiều cơ hội để đến gần khán giả hơn nữa. Có thể không phải chỉ riêng vai trò diễn viên mà ở các lĩnh vực khác như người mẫu, MC, kinh doanh,....
Có thể thấy những "nam thần" màn ảnh hiện nay vẫn là những cái tên quen thuộc VFC như Hồng Đăng, Mạnh Trường, Việt Anh… Bạn nghĩ mình còn thiếu gì để "soán ngôi" của các đàn anh?
- Tôi còn thiếu rất nhiều điểm mới mong soán ngôi "nam thần" của các đàn anh. Đó là kinh nghiệm. Không ai phủ nhận được việc anh Hồng Đăng, Mạnh Trường, Việt Anh... đã có nhiều năm lăn lộn phim trường và cũng phải đi từng bước nhỏ nền móng mới có được thành công hiện nay. Tôi nghĩ mình còn trẻ, còn cả chặng đường dài để khám phá khả năng bản thân và chứng minh năng lực.
Tôi không buồn khi bị nói "con là diễn viên mà bố phải chạy xe ôm"
Vậy sau những dấu ấn nhất định với phim truyền hình, cuộc sống của bạn chắc đã thay đổi rất nhiều?
- Quả thực so với những năm đầu mới ra trường thì cuộc sống hiện tại của tôi "dễ thở" hơn nhiều. Vài năm trước, có lúc tôi với người bạn thân phải chia đôi cái bánh mì. Tôi phải làm nhiều nghề để mưu sinh từ phục vụ đến MC quán bar - nơi mà chuyện khách mời rượu, thậm chí bị ép rượu là bình thường. Thời điểm đó, không ngày nào tôi trở về nhà mà trên người không có mùi rượu, bước chân không vững.
Nhưng hiện tại tôi khẳng định đã sống được bằng nghề. Ngoài tiền lương ở Nhà hát Kịch Hà Nội, tôi đi đóng phim và nhờ hiệu ứng phim sẽ được mời chụp hình, dự event, quảng cáo,... Tất nhiên cát-xê hiện tại của tôi chưa nhiều, nhưng đủ để hai bố con sống tạm ổn.
Thời điểm tuổi trẻ khó khăn lại tiếp xúc môi trường bar phức tạp, bạn có từng phải đánh đổi điều gì không?
- Tôi chưa từng phải đánh đổi điều gì cả trừ những năm tháng tuổi trẻ tại quán bar. Nhưng cũng từ đó tôi nhận ra bài học từ người thầy cuộc đời. Làm việc tại bar môi trường phức tạp, vất vả song thu nhập khá tốt nên tôi đã nghĩ đến chuyện bảo lưu việc học. Tôi tâm sự với thầy Hoàng Dũng: "Con không biết sau này có được đi làm phim không, tương lai mình thế nào. Gia đình giờ đang khó khăn, con xin phép bảo lưu để đi làm kiếm tiền đã".
Chính cái tát của thầy Hoàng Dũng lúc đó đã đưa tôi trở lại với nghệ thuật. Không có thầy Hoàng Dũng, chắc hiện tại tôi vẫn đang lang thang ở một quán bar nào đó chứ không phải xuất hiện trên màn ảnh nhỏ.
Được biết bố bạn là bộ đội về hưu, người theo nghiệp nhà binh sẽ rất khó tính, mà bạn lại được chấp nhận khi làm việc tại bar?
- Thú thực khi ấy tôi không có nhiều sự lựa chọn. Kinh tế gia đình eo hẹp cộng với nhiều thứ phải trang trải khiến tôi buộc lòng làm công việc tôi không hề mong muốn. Ban đầu bố buồn, khuyên nhủ vài lần nhưng sau đó cũng đành để tôi tự quyết định. Đến hiện tại, dù không trực tiếp nói ra nhưng tôi biết bố đang rất tự hào về mình.
Bố tôi là bộ đội về hưu, hiện chạy xe ôm vừa để đỡ buồn vừa có thêm thu nhập. Trước kia cũng có nhiều người nói câu động chạm khiến tôi có chút chạnh lòng, kiểu như con là diễn viên mà bố phải chạy xe ôm, … Nhưng giờ thì tôi thấy rất bình thường, quan trọng là bố tôi vui.
Ngoại hình điển trai và một sự nghiệp đang trên đà nhưng bạn khá kín tiếng trong chuyện tình cảm?
- Tôi không khoe thôi chứ thực ra tôi đang yêu, yêu xa. Bạn gái tôi ngoài ngành nghệ thuật, hiện sống ở Hàn Quốc. Trong một năm qua, chúng tôi gặp nhau khoảng 5 lần. Tôi không thích người yêu cùng nghề vì quan điểm trong nhà chỉ cần một người nghệ sĩ thôi "cho vui cửa vui nhà". Tôi quan niệm tình cảm là chuyện riêng tư, chuyện của hai người nên chỉ cần hai người tin tưởng nhau là đủ. Đôi khi có những mối quan hệ công khai mà cũng có "giữ" được nhau đâu.
Cảm ơn chia sẻ của Trọng Lân!
End of content
Không có tin nào tiếp theo