Kay Trần – Khi âm nhạc là tấm vé đổi đời
Vợ chồng Triệu Vy dùng chiêu "thổi giá", lừa trăm nhà đầu tư ra sao? / Phản ứng lạ của Huỳnh Hiểu Minh và Angela Baby trước tin đồn ly hôn
Đừng bắt âm nhạc phải công bằng
Kay Trần đến buổi phỏng vấn của chúng tôi vào một buổi chiều tháng 11, câu chuyện bắt đầu vào những ngày gần cuối năm luôn có nhiều cảm xúc hơn. Và cơn mưa chiều hôm đó như một điềm báo tốt cho cuộc gặp gỡ sắp sửa. Trước mỗi câu chuyện với một ai đó trong lần đầu gặp gỡ chúng ta luôn có những hình dung nhất định. Với video và sản phẩm âm nhạc hài hước và có phần “lầy lội” thì khó mà dám nghĩ rằng chàng trai trẻ đó sẽ điềm tĩnh và chững chạc. Nhưng lần này dự cảm của tôi đã sai, Kay Trần là một chàng trai rất đặc biệt.
Tôi bắt đầu câu chuyện với Kay Trần bằng câu hỏi về sự nổi tiếng: “Anh đã biết rằng mình nổi tiếng chưa khi trên BXH #zingchart anh có đến hàng triệu lượt nghe và hai bản hit trong năm là Ý em sao và Chuyện tình tôi?”. Đáp lại câu hỏi của tôi là một sự bình thản lạ lùng của Kay, anh nói rằng anh rất vui khi mình đươc xuất hiện trên top đầu của #zingchart trong mấy tuần liên tiếp nhưng anh không nghĩ đó là sự nổi tiếng, Kay chỉ đơn giản là một hạt cát nhỏ trong sa mạc. May mắn thay, sự chăm chỉ của bản thân và âm nhạc của anh đã được nhìn thấy. Niềm tin đó theo anh suốt trong những giấc mơ ngày bé khi cùng mẹ nằm nghe nhạc từ chiếc cát- sét, cả khi cơm áo gạo tiền kéo anh ra khỏi sân khấu thì âm nhạc vẫn đeo đuổi anh, âm ỉ bên trong anh.
Có những người khi bước xuống sân khấu thì mới được làm chính mình, được nhìn mình trong gương thành thật nhất. Nhưng Kay Trần thì khác, anh thấy mình khi đứng trên sân khấu thì mới là một Kay Trần mà anh yêu quý nhất, một Kay Trần với bản năng âm nhạc và sự thành thật với từng cung bậc cảm xúc của mình. Khi nói về âm nhạc đôi mắt của chàng trai ngồi đối diện bỗng trở nên rực rỡ, thứ ánh sáng phát ra từ một tâm hồn trong sáng với nghệ thuật.
Khi được hỏi rằng nếu cuộc đời là một sân khấu lớn thì Kay sẽ chọn vào vai gì? “Anh chọn vai ác”; Kay nói điều đó bằng một sự nghiêm nghị và chắc chắn. Khi mình làm một điều tốt thì chưa chắc người khác sẽ biết nhưng khi mình làm một điều xấu, tất cả mọi người đều biết tới. Cuộc sống vốn dĩ không công bằng như vậy mà. Một chàng trai 24 tuổi đầu đang nói về ranh giới thiện ác như thể đã trải qua giông bão cuộc đời rất nhiều rồi vậy. Thế thì âm nhạc có công bằng không?
“Đừng bao giờ đòi hỏi âm nhạc phải công bằng, âm nhạc là không toan tính thiệt hơn. Nếu tính giỏi thì nên đi làm kinh doanh đừng làm nghệ thuật.” Tôi không hồ nghi về điều Kay Trần nói, nhưng một nghệ sĩ trẻ chưa có nhiều thứ trong tay lại dám nghĩ và dám làm nghệ thuật một cách “vị nhân sinh” như vậy. Hẳn con đường âm nhạc đã phải giẫm lên rất nhiều gai rồi. Nói về gai và hoa hồng thì Kay Trần nhớ lại hành trình nhiều gai nhưng ít hoa hồng của mình. Bản thân anh cũng là một cái gai lớn, tự đâm mình, tự làm mình đau rồi tự chia bản thân ra thành nhiều mảnh. Mỗi mảnh lại cho ra đời một bài hát mới. Chẳng có Kay Trần nào giống Kay Trần nào hết, nhưng tất cả các nhân cách đó có một điểm chung: Yêu âm nhạc một cách cố chấp. Sự cố chấp đó cũng là chất liệu làm nên Kay Trần của hôm nay, đa màu sắc và làm âm nhạc rất nghiêm túc.
Khi sân khấu lần nữa chọn cái tên Kay Trần
Sự thay đổi nào cũng đầy trăn trở và khó khăn, Kay đã chịu chuyển mình chịu thay đổi bản thân để đến gần hơn với khán giả. Một Kay Trần với áo hoa và mái tóc giả đặc trưng làm người ta nhớ đến anh nhiều hơn. Kay Trần của những sản phẩm âm nhạc cũ vẫn nhiệt huyết nhưng thiếu một chút duyên và một chút riêng. Kay Trần của bây giờ đã bớt “đẹp” nhưng “ điên” hơn, mạnh mẽ hơn và âm nhạc cũng lại trở nên đặc sắc hơn.
“Anh từng làm qua đủ nghề: bốc vác, thợ hồ, MC… nhưng cuối cùng anh vẫn quay về với âm nhạc - ước mơ lớn đầu tiên trong đời anh. Khi về với âm nhạc anh đã thay đổi, anh thức dậy sau một giấc ngủ dài và anh biết mình phải khác đi, âm nhạc của anh cũng thế. Có một khoảng thời gian bế tắc, anh từng nghĩ đến việc tồi tệ nhất là kết thúc cuộc sống này nhưng gia đình và âm nhạc đã giữ anh lại với cuộc đời”.
Những đêm đi diễn về là khi Kay cảm thấy cô đơn nhất, mang tất cả âm nhạc vào trong lời ca tiếng hát. Cuối cùng khi về nhà, anh đã không biết mình thật sự là ai. Anh đọc từng cái bình luận trên mạng xã hội, những lời chửi mắng làm anh tổn thương. Nhưng sáng mai thức dậy anh lại dùng đó làm động lực để khiến những người từng ghét mình phải thương mình. Điều mà Kay nói chỉ vỏn vẹn trong một câu nhưng mà để làm thì chắc phải mất một đời.
“Một đời của anh có thể cô đơn, anh khóc vì âm nhạc của mình rất nhiều lần rồi. Vui có buồn có, hình như buồn nhiều hơn vui. Nhưng chưa khi nào anh nghĩ đến việc từ bỏ”. Từ bỏ âm nhạc thì coi như chết, mà anh thì lại muốn sống - một cuộc sống tươi đẹp. Có một câu chuyện nhỏ vê việc đập nát trái tim, phải khi tan nát thì ánh sáng mới lọt vào được hay như chiếc lò xo khi bị nén đến tận cùng thì cũng sẽ bật lên cao. Kay Trần của ngày hôm nay cũng đã phải trải qua những ngày tháng khó khăn nhất, còng lưng đạp xe qua những quán bar, phòng trà để xin được hát. Giả vờ mình là người lớn và đã từng đi hát, đề người ta tin mình cho mình hát. Và cuối cùng thì Kay được hát, bài hát đầu tiên được trả 25 nghìn. Hát với số tiền công bèo bọt cũng không sao. Miễn là được hát, được đứng sân khấu, được có khán giả nghe mình hát. Như vậy là sướng, nghèo cũng thấy sướng mà đói cũng thấy sướng. Cái sướng của người nghệ sĩ không thể cân đo đong đếm bằng tiền hay một điều gì đó hữu hình được.
Khi tôi chọn: Hãy chơi đi!
Nếu được kể một câu chuyện ngắn về bản thân mình để mọi người hiểu về Kay Trần thì sẽ kể gì về bản thân mình? “Anh sẽ không kể gì hết, khi mình kể chưa chắc người ta đã hiểu. Anh muốn mọi người hiểu về anh qua âm nhạc của anh, đó mới là câu chuyện ý nghĩa nhất.” Gia đình anh cũng từng chưa hiểu anh, không ủng hộ anh nhưng rồi khi anh đứng trên sân khấu, khi anh được đăng báo lần đầu tiên ba mẹ anh đã rất tự hào. Anh nghĩ đó là sự thấu hiểu mà anh cần nhất vì anh còn là con một, mọi hy vọng của ba mẹ đều dành hết cho anh. Nếu anh thua, anh đau một thì chắc họ đau 10. Đến thời điểm này khi mọi người nghĩ rằng những khó khăn đã qua đi nhưng với anh mỗi ngày thức dậy đều là một ngày khó khăn. Mình sẽ làm gì tiếp theo đây?
“Trở nên đa màu sắc chứ không một màu, người ta có thể nghĩ là anh không có màu sắc riêng nhưng anh nghĩ tất cả những màu sắc đó đều là anh. Anh muốn thử nhiều cái mới, muốn khán giả của anh cũng được trải nghiệm âm nhạc đa dạng. Mình chỉ có một đoạn ngắn thanh xuân, nên phải dùng nó để sống hết mình, chơi hết mình. Anh là người sợ hối hận nên anh không bao giờ làm gì để khi ngoảnh đầu lại anh thấy tiếc vì mình đã không làm nó hết lòng.” Tôi biết giấc mơ của Kay Trần vẫn đang tiếp diễn và dẫu là nó vẫn còn nhiều chênh vênh đang đợi ở phía trước. Nhưng tôi thật lòng mừng cho Kay vì những chân trời giờ đây đã có người bay và những người bay giờ đã có chân trời.
Kay Trần là một người may mắn khi anh được sân khấu chọn mình và điều may mắn còn lại chính là anh cũng chọn sân khấu là phần đời mình muốn đi trọn với nó. Nên ngày hôm nay nếu ai đó nhìn thấy một Kay Trần vui vẻ hay “lầy lội” với âm nhạc với sân khấu thì hãy nhớ rằng chàng trai này đã phải đánh đổi rất nhiều thứ để lại được đứng đó, hát cho mọi người. Kay Trần là người không thích nói về bản thân mình nhưng khi nói về khán giả của mình Kay lại có nhiều điều để chia sẻ: “Nếu cuộc đời anh nhiều gai hay bản thân anh cũng chính là gai thì khán giả của anh chính là hoa hồng. Là sự bù đắp cũng là động lực lớn của anh trong cuộc đời âm nhạc. Mà dù thế nào thì tuổi trẻ cũng chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng nó phải là một đoạn đáng nhớ. Nên cứ chơi đi, mình không thể cứ nhìn lại phía sau”.
Làm nghệ sĩ thì đã chấp nhận cuộc đời cô đơn, dưới sân khấu tôi có rất nhiều người, khi lầm lũi về lại thấy mình trơ chọi. Nhưng nếu không cô đơn thì làm sao sáng tác, không trò chuyện với chính mình thì làm sao biết mình muốn gì. Kay Trần của những ngày trẻ đã không lần tự soi gương và nói chuyện với bản thân mình. Không biết bao nhiêu lần anh tự hỏi rồi tự trả lời, tự hỏi rồi đi vào bế tắc. “Anh nghĩ mình lập dị, thế giới của anh cũng vậy và lúc nào anh cũng thấy cô đơn. Nhưng âm nhạc thì anh luôn muốn chia sẻ với tất cả. Anh không học qua trường lớp nào cả, ký ức âm nhạc của anh cũng là qua máy cát set, thế giới ấy vừa nhỏ bé vừa rộng lớn với một đứa trẻ như anh”.
Tôi tự nghĩ rằng hành trình của một nghệ sĩ giống như leo qua những ngọn núi không có đỉnh, cứ đi mãi đi mãi mà chẳng thể nào biết nơi cuối cùng mình sẽ dừng lại. Vì cuối cùng, hào quang không phải nằm ở đỉnh núi mà là trên hành trình chúng ta đi. Kay Trần đến giờ phút này vẫn không phải là một nghệ sĩ có vẻ ngoài đẹp đẽ, âm nhạc của Kay Trần vậy. Nhưng cả hai điều đó của Kay đều có duyên. mà cái gì có duyên thì người ta sẽ còn nhớ về nó dài lâu.
End of content
Không có tin nào tiếp theo