Văn hóa

Kiều Trinh ảnh hưởng trí nhớ vì bị chồng đánh

Sau lần bị người chồng thứ hai bạo hành, diễn viên Kiều Trinh lúc quên lúc nhớ, có lần đánh oan con gái Thanh Tú và quên mất bạn bè cũ.

'Hot girl Reuters' Kiều Trinh thay đổi phong cách, quyến rũ hút hồn / "Hot girl Reuters" Kiều Trinh thay đổi phong cách, quyến rũ hút hồn

Diễn viên Kiều Trinh trong phim Song lang.

Diễn viên Kiều Trinh trong phim Song lang.

- Có lần trên Facebook, chị nhắc chuyện bị tai nạn làm mất trí nhớ. Biến cố đó xảy đến với chị thế nào?

- Thực ra, tôi không phải bị tai nạn, mà tôi bị chồng đánh. Chuyện xảy ra khi tôi đang sống cùng người chồng thứ hai. Vì hiểu lầm và ghen tuông vô cớ, anh ta đánh tôi vỡ đầu. Khi thấy mặt tôi đầy máu, anh ta bỏ ra ngoài vì sợ. Chắc anh ta không nghĩ đánh bằng tay lại gây thương tích nặng đến vậy. Tôi nhờ chị gái qua trông con trai và tự bắt xe ôm vào bệnh viện cấp cứu. Phần trán của tôi bị rách rất sâu, thấy cả sọ. Tôi phải khâu tám mũi, hai lớp.

Đợt đó, tôi đang quay phim truyền hình. Tôi gọi điện lên đoàn, nói dối mình bị tai nạn giao thông để xin nghỉ vài ngày. Khi vào bệnh viện thăm tôi, chồng cảm thấy hối hận và xin lỗi, nhưng tôi bắt đầu hoang mang. Tôi nhận ra mình không còn yêu người đàn ông ra tay đánh mình. Sau đó một tháng, khi hay tin anh ta đánh Thanh Tú trong lúc tôi đi quay xa, tôi quyết định đưa hai con bỏ trốn khỏi nhà.

- Sự cố đó để lại những di chứng nào cho chị?

- Sau hôm bị đánh, tôi buộc phải trở lại đoàn phim vì có đại cảnh quy tụ đông diễn viên. Tôi mang theo cả chai nước biển đang truyền đến đoàn. Nhìn mình trong gương, tôi bắt đầu hoảng sợ khi nhìn vết thương trên mặt. Tôi trộm nghĩ mình là diễn viên, dùng gương mặt để kiếm tiền mà bị vậy thì làm nghề sao được. Tôi nghèo vậy, lấy đâu ra tiền mà làm thẩm mỹ. May mắn được Ông Bà thương, tôi lành vết thương sau hai tháng và tới giờ chỉ còn sẹo nhỏ, mờ.

 

Có điều sau lần đó, tôi bắt đầu quên quên nhớ nhớ. Có lúc đi vào quán café, nghe người gọi tên mình, tôi quay lại nhưng không thấy ai quen. Hóa ra, đó là một anh khách cũ của quán bar ngày xưa tôi làm, vậy mà tôi không hề nhớ. Thỉnh thoảng hội ngộ đồng nghiệp lâu ngày không gặp, tôi cũng không nhận ra. Có người nhắn tin qua Facebook, tôi phải xin lỗi và nhờ họ nhắc họ là ai. Có lần, tôi mắng và đánh Thanh Tú vì về muộn làm con khóc nức nở. Thực tế, con đã xin tôi cho đi sinh nhật bạn, chỉ là tôi quên mất.

Tôi không ý thức được rằng chuyện bạo hành ảnh hưởng tới trí nhớ của tôi. Có những ngày, tôi trở về nhà và nhận ra mình không còn cảm giác gần gũi với các con. Chuyện đó thực sự đáng sợ. Đến giờ, tôi vẫn lúc nhớ lúc quên như vậy. Không chừng, giờ tôi nói chuyện với bạn, ngày mai tôi quên mất bạn là ai luôn. Thanh Tú và Siêu Quậy (con trai thứ hai của Kiều Trinh) đã quá quen với những chuyện thế này. Tụi nhỏ hay phải nhắc cho tôi nhớ, giải thích cho tôi hiểu. Chỉ lạ một điều là quên gì thì quên, riêng kịch bản và chuyện đóng phim tôi không bao giờ quên.

- Vậy có phải chuyện bị bạo hành là nguyên nhân gây nên sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của chị?

- Chuyện đó giống như giọt nước tràn ly, chứ không phải chuyện duy nhất. Chồng tôi gặp những biến cố riêng trong gia đình bên nội, khiến cho tâm tính thay đổi. Tôi luôn cho anh ta cơ hội, khuyên anh ta trở lại trạng thái ban đầu. Bởi tôi không muốn vợ chồng mới va chạm đã lập tức chia ly. Nhưng tới một chừng mực nào đó, tôi chọn cách bảo vệ sự an toàn của các con.

Tôi nhớ trong một talkshow, chị Giáng My và chị Phi Nhung hỏi tại sao tôi chịu đựng được nhiều đau thương đến vậy. Tôi tự thấy mình là người cởi mở, có cơ hội tiếp xúc nhiều nền văn hóa tân tiến, văn minh qua các chuyến đi giao lưu, dự LHP ở nước ngoài. Nhưng trong tâm hồn, tôi luôn giữ bản tính giỏi chịu đựng của phụ nữ Việt Nam. Mỗi lần vợ chồng có mâu thuẫn, tôi cố gắng nhường nhịn, níu kéo để con có cha. Như với ba của Thanh Tú, tôi từng cho anh ấy bốn cơ hội. Sau hai năm cố gắng, tôi ôm con bỏ về quê ngoại. Hồi đó, tôi rất sợ mang tiếng vì ở quê, người ta đồn ác miệng lắm. Đến khi hết chịu nổi, tôi tâm sự với má. Má nói tôn trọng ý nguyện của tôi, tôi mới dám ly hôn.

 

Diễn viên Kiều Trinh bên người cha già và hai con nhỏ.

Diễn viên Kiều Trinh bên cha già và hai con nhỏ.

- Chị từng chia sẻ Thanh Tú bao nhiêu tuổi thì gần như từng ấy năm, chị làm mẹ đơn thân. Quãng thời gian đó, chị trải qua những sóng gió nào?

- Nói thật lòng, tôi không khuyến khích các bạn trẻ làm mẹ đơn thân, vì làm mẹ đơn thân quá vất vả. Nhìn các gia đình khác, đôi khi tôi xót các con mình, thấy có lỗi với tụi nhỏ.

Sau cuộc hôn nhân đầu, tôi gửi Thanh Tú về quê Bình Phước với ông bà ngoại, để tôi một mình kiếm sống ở TP HCM. Hàng ngày, tôi dậy lúc 5h sáng, đạp xe từ nhà ở quận 7 đến KCN Tân Bình, làm trong xí nghiệp may áo kimono. Hơn 4h chiều, tôi đạp xe về bến phà Thủ Thiêm cũ, làm phục vụ ở quán bar. 1h đêm, tôi lại đạp xe về nhà nhưng chưa được ngủ, mà tự học tiếng Anh để giữ được việc làm ở quán bar. Suốt một năm, tôi ngủ có hai, ba tiếng mỗi ngày.

Hồi đó, mức lương tôi làm ở quán bar là 750.000 đồng một tháng. Nên khi sếp mở chi nhánh ngoài Hà Nội, tôi xin đi để hưởng thù lao gấp đôi, lại được hỗ trợ chỗ ở. Đổi lại, tôi xa con một năm trời. Khi Thanh Tú lên lớp 3, tôi trở lại TP HCM, đón con từ quê xuống đi học ở thành phố. Để không phải đi hôm về khuya, tôi nghỉ quán bar, chuyển sang làm quản lý nhà hàng. Cũng chính giai đoạn đó, phim Mùa len trâu nhận nhiều giải trong nước và quốc tế, tôi nhận được nhiều lời mời đóng phim.

 

Sau này có bé thứ hai, tôi cũng thường xuyên ra khỏi nhà lúc 5-6h sáng, khi các con chưa dậy và về đến nhà lúc hơn 10h đêm, khi các con đã ngủ. Tới giờ, cuộc sống được cải thiện nhiều, nhưng mẹ con tôi vẫn xa nhau. Thanh Tú đã ở riêng, bé thứ hai và bé út sống ở quê cùng ông ngoại và dì. Nhìn các con ít ở gần mẹ, tôi xót lắm. Cuộc đời tôi trải nhiều biến cố. Khổ đến đâu, tôi cũng chịu được, miễn sao những điều xui rủi đừng xảy đến với ba tôi và các con tôi.

- Vậy tại sao chị không đón hai bé về sống chung ở TP HCM để mẹ con được gần nhau?

- Trong đợt giãn cách xã hội đầu năm nay, nhìn hai con bị bó buộc trong căn nhà chật chội với bốn bức tường ở TP HCM, tôi sốt ruột, thấy tội cho các con. Vì vậy, tôi đưa hai đứa về quê để được hít thở không khí trong lành, được chạy nhảy trong không gian vườn tược. Ban đầu, tôi tính cho các con nghỉ học một năm ở trên đó. Nhưng vì nhiều bạn bè khuyên, tôi xin cho các cháu đi học trên đó luôn. Bản thân tôi cũng từng nghĩ đến chuyện chuyển về quê sống. Người tôi có nhiều bệnh. Ở thành phố, tôi hay bị suy hô hấp, ngất xỉu bất chợt. Vậy mà về quê, tôi khỏe mạnh bình thường. Có điều, tôi đâu có bỏ được nghề diễn.

Hiện giờ, tôi đóng phim và kinh doanh tiệm áo dài ở TP HCM. Hôm nào không có cảnh quay, tôi về quê thăm ba tôi và hai đứa nhỏ, tự tay chuẩn bị ít thức ăn sẵn cho cả nhà. Cuối tuần, tôi đón các con xuống thành phố, cho các con đi chơi, mua sắm và cho bé út đi học múa. Nhiều người thấy tôi vất vả vì chạy đi chạy lại liên tục giữa hai nơi. Nhưng đi lại nhiều, tôi cũng thành quen.

- Vất vả như vậy, chị có nghĩ đến việc tìm một chỗ dựa mới cho mình?

 

- Duyên số là chuyện không ai nói trước được, nhưng tôi không dám mong đợi gì. Nhiều lúc tôi nghĩ chắc kiếp trước tôi mắc nợ nên kiếp này tôi phải chịu như vậy. Nếu gặp được người đủ tốt, có thể tôi sẽ đón nhận, không thì tôi cứ sống như vậy và cầu cho sức khỏe, công việc đều tốt thôi.

Mấy năm nay, vài người nhắn tin qua lại với tôi nhưng tôi hay chủ động giữ khoảng cách, mượn cớ đi quay hoặc về quê để tránh mặt. Với tôi hiện giờ, sự chia sẻ lớn nhất chính là các con. Sống trong gia đình đơn thân, tụi nhỏ buộc phải tự lập và trưởng thành sớm hơn các bạn. Từ hồi cấp 2, cấp 3, Thanh Tú đã thay mẹ chăm em trai. Giờ hai đứa nhỏ cũng biết đỡ đần mẹ việc nhà, biết lấy dầu xoa cho mẹ, lấy nước cho mẹ uống khi mẹ ốm, mẹ mệt.

Dù bận việc ở TP HCM, Kiều Trinh thường xuyên về quê làm vườn.

Dù bận việc ở TP HCM, Kiều Trinh thường xuyên về quê làm vườn.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm