Văn hóa

Lê Bê La quên ăn vì làm từ thiện

Từ khi khởi động 'chiến dịch 14 ngày' kêu gọi quyên góp và phát quà cho những người bán vé số thất nghiệp vì Covid-19, Lê Bê La không ngày nào ăn đúng bữa vì quá bận rộn.

Dương Hoàng Yến - Hà Lê "song kiếm hợp bích" làm mới "Thành phố buồn" / Triệu Lệ Dĩnh nhận chỉ trích vì bị cho rằng 'phá nát' tác phẩm của Củng Lợi

Chị nghĩ gì khi quyên góp được 1,2 tỷ đồng trong"chiến dịch 14 ngày" ủng hộ cho người bán vé số bị mất việc vì dịch bệnh?

Tôi bất ngờ lắm. Khi cộng lại từ các tài khoản, tôi phát hoảng vì số tiền quá lớn (cười).

Chiến dịch 14 ngày do anh Thanh Sơn, Đại Nghĩa và chị Hồng Vân nghĩ ra còn tôi là người hưởng ứng. Khi bắt đầu, tôi và anh Thanh Sơn đã đứng ra kêu gọi quyên góp cho các hoàn cảnh ở Sài Gòn. Ngay sau đêm đầu tiên, chúng tôi nhận được 700 triệu đồng và nhắn mọi người đừng góp nữa nhưng tiền vẫn cứ đến hoài. Đến hôm nay, số tiền đã lên tới 1,2 tỷ đồng. Mỗi người gửi vài chục, vài trăm nghìn đồng thôi mà cộng lại được con số lớn như vậy đó. Thế mới thấy người Việt Nam mình thương nhau quá.

Khi bắt đầu chương trình, không ai trong nhóm nghĩ rằng mình sẽ nhận được nhiều tiền như thế. Ngày đầu, vì tài chính còn hạn chế nên chúng tôi tính mỗi phần quà chỉ đơn sơ gồm 10 gói mỳ cùng một ít nước tương, bột ngọt... Nhờ sự ủng hộ của mọi người, chúng tôi mới có thể làm được nhiều đến thế.

Diễn viên Lê Bê La.

Diễn viên Lê Bê La.

Hoạt động xã hội khi dịch bệnh diễn biến phức tạp, chị tính toán thiệt hơn thế nào cho sức khoẻ của mình?

Không biết mọi người có tin điều này không, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về dịch bệnh khi tham gia hoạt động này. Thực tế là Việt Nam mình kiểm soát dịch rất tốt nên chúng tôi hoàn toàn tự tin với việc mình làm. Nếu tình hình nghiêm trọng như ở châu Âu thì chắc tôi cũng không dám đâu.

Tôi không phải là người nghĩ ra chiến dịch này mà chỉ là người đồng hành với anh Thanh Sơn ở Sài Gòn. Mục đích của chương trình là lo cho người cơ nhỡ, bán vé số đủ lương thực sống sót sau 14 ngày cách ly toàn xã hội. Tôi thấy mọi người đặt niềm tin lớn quá nên càng có động lực tham gia.

Điều tôi quan tâm nhất là sức khoẻ của con mình nhưng bé hiện không ở gần nên cũng không có gì phải lo. Em gái hay hỏi sao tôi cứ đi linh tinh, mặc kệ mọi thứ như thế. Tuy nhiên, nếu ai cũng nghĩ như vậy trong lúc dịch bệnh thì ai sẽ giúp ai đây?

Khi tham gia hoạt động này, chị phân chia thời gian cho gia đình và cuộc sống riêng thế nào?

 

Tôi bỏ hết gia đình luôn (cười). Từ hôm tham gia chương trình, tôi ngày nào cũng chỉ kịp ăn sáng trước đến khu tập trung nhà anh Thanh Sơn và sau đó là lu bu với việc đóng gói, lọc danh sách theo khu vực và cùng các bạn trong nhóm chia nhau đến các địa điểm phát quà. Cả ngày đi nắng, tối nào về tôi cũng đuối sức và nằm thẳng cẳng luôn.

Tôi gửi con về nhà ngoại từ Tết đến giờ. Cháu có bà chăm sóc nên tôi không phải lo lắng quá nhiều. Mọi người trong nhà đều hiểu và ủng hộ tôi khi làm việc này. Mẹ tôi rất vui, đặc biệt khi đọc được những tin tức tích cực trên báo chí và mạng xã hội.

Chị và các bạn bảo vệ sức khoẻ bản thân như thế nào khi làm việc?

Không ai trong chúng tôi chủ quan về dịch bệnh. Khi làm việc, chúng tôi bảo hộ cẩn thận với bao tay, khẩu trang, kính mắt...Anh Thanh Sơn cũng rất kỹ càng trong việc bảo vệ sức khoẻ cho mọi người. Mỗi khi chúng tôi kết thúc công việc, anh ấy đều cho xịt cồn khắp người trước khi về nhà.

Chị trải qua ngày trao quà đầu tiên như thế nào?

 

Chúng tôi bắt đầu vào buổi tối trước khi lệnh cách ly xã hội có hiệu lực. Từ 18h30 tối 31/3, tôi cùng anh Thanh Sơn và các bạn trong nhóm mặc đồ bảo hộ kín mít, đi xe máy, chia nhau ra các ngả để tìm người bán vé số sống vô gia cư bên vệ đường, người già neo đơn... Chúng tôi phải chạy đua với thời gian để kịp hoàn thành mọi việc trước giờ giới nghiêm là 22h. Tối đó, chúng tôi phát được khoảng 200 phần quà.

Ngày đầu tiên, chúng tôi gặp người vô gia cư nằm la liệt trên phố nhưng không thể tặng hết. Vì quà có giới hạn nên nhóm thống nhất phải ưu tiên cho người già yếu hoặc tật nguyền. Tất cả đều biết thanh niên dù vô gia cư vẫn có sức chịu đựng tốt hơn người lớn tuổi. Cứ vừa đi vừa phải phân tích như thế, tôi thấy mệt lắm. Đêm ấy, cứ thấy người già là chúng tôi như bắt được vàng, chạy đuổi theo làm người ta giật mình.

Lê Bê La và Thanh Sơn đi xe máy phát quà cho người vô gia cư tối 31/3.

Lê Bê La và Thanh Sơn đi xe máy phát quà cho người vô gia cư tối 31/3.

Chị và các bạn trong nhóm phân chia công việc ra sao?

Nhóm tôi có khoảng 5 thành viên. Vì quy định không tụ tập đông người nên chúng tôi mỗi người một góc, tự làm hết các việc như lên danh sách chia quà, phân loại hàng hóa do mạnh thường quân gửi tặng, gói thành từng phần và chia cho các đầu mối.

 

Ngày đầu tiên là vất vả nhất vì chúng tôi tự chạy xe máy đi tìm người bán vé số nhưng số lượng cũng chẳng được bao nhiêu. Bây giờ mọi việc đỡ hơn một chút vì có các đại ý vé số và cán bộ phường giúp đỡ. Họ gửi danh sách và chúng tôi chỉ việc đóng gói rồi chở đến. Công việc bắt đầu vào guồng và dễ dàng hơn nhiều. Dù vất vả nhưng ai cũng cảm thấy vui khi làm việc này.

Mấy hôm nay, lúc nào tôi cũng bận chóng mặt. Tôi ăn sáng vội bằng vài miếng khoai rồi đóng gói hàng đến trưa thì cùng mọi người uống tạm nước sâm và mấy miếng chè mua ở chợ cạnh nhà anh Sơn cho qua bữa. Làm quên ăn nhưng tôi nghĩ tích cực rằng: "Cứ để vậy cho mỡ trong người tự tiêu, mình đỡ phải tập thể dục".

Tôi sẽ cố gắng giữ gìn sức khoẻ và sống sót qua 14 ngày. Biết rằng cuộc chiến này còn dài nhưng tôi thề với mình rằng không được ngục ngã.

Gia đình phải ứng gì khi thấy chị vất vả như vậy?

Tôi vốn là con nhà nông nên sức chịu đựng lớn lắm. Vì đã quen rồi nên tôi không thấy nặng nề hay vất vả gì cả. Tôi thấy thoải mái và rất vui khi làm việc này. Không ai cản tôi làm việc này và nếu có, mọi người cũng không thể cản được đâu (cười).

 

Lê Bê La giao hàng từ thiện cho đại diện một nhà chùa.

Lê Bê La giao hàng từ thiện cho đại diện một nhà chùa.

Chị và các thành viên trong nhóm đã phát được bao nhiêu phần quà?

Tôi không nhớ mình đã phát được bao nhiêu, chắc là cả nghìn rồi đó. Chúng tôi ưu tiên cho những người bán vé số mất việc làm và người tàn tật, người già không nơi nương tựa, sau đó mới đến người nghèo.

Nhiều nghệ sĩ từng gặp điều tiếng khi làm từ thiện, chị nghĩ gì nếu mình rơi vào trường hợp tương tự?

Tôi nghĩ rằng việc mình làm thì cứ làm thôi, thực tế là mình có sống tốt cỡ nào thì cũng có người không thích. Vì vậy, chẳng có lý do gì khiến tôi phải suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Cũng có vài người trên Facebook đả kích rằng chúng tôi không có trách nhiệm khi đi lang thang khắp Sài Gòn giữa mùa dịch bệnh. Tuy nhiên, chúng tôi luôn trong tâm lý phải bảo vệ bản thân và coi như mình đã mắc bệnh rồi để nâng cao ý thức bảo vệ người khác. Dù ai nói gì, chúng tôi vẫn cảm thấy bình thường và chuyên tâm làm công việc của mình.

 

Chúng tôi thường xuyên cập nhật tiền mọi người gửi vào tài khoản trên Facebook. Có thể sẽ nhiều người nói rằng chúng tôi cố tình phô trương để PR nhưng thật ra không phải vậy. Chúng tôi chỉ nghĩ rằng mình đã nhận quá nhiều tiền của mọi người thì phải có trách nhiệm minh bạch mọi thu chi. Vì đã xác định làm vì cái tâm nên tôi cứ đường thẳng mà đi thôi.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm