Lệ Quyên: 'Đến già tôi cũng không quên được mức cát xê đó'
Mới đây, tại chương trình Gương mặt showbiz, ca sĩ Lệ Quyên đã chia sẻ thẳng thắn quan điểm của mình về các danh xưng và tiết lộ mức cát xê đầu tiên mình nhận được.
Từng phải hát ở những nơi khán giả chỉ vài người, với cát xê 60 ngàn cả một đêm
Có được vị trí ngày hôm nay là một điều may mắn với tôi. Tôi nói may mắn vì bản thân tôi không bao giờ tự tạo áp lực cho bản thân mình bằng cách đưa ra trước một mục đích hay mục tiêu là mình phải làm được cái này hay cái kia.
Các ngành nghề khác thì tôi không biết, nhưng riêng nghệ thuật thì không nói trước được điều gì. Nhiều sản phẩm tôi đầu tư và kì vọng rất nhiều nhưng chưa chắc đạt hiệu quả.
Con đường tôi đi cũng vậy, từ những phút giây đầu tiên vào nghề đến giờ tôi chỉ biết cố gắng hết sức và luôn phải biết ơn khán giả. Đó là những yếu tố giúp tôi có được cảm xúc, giữ lửa suốt 25 năm qua.
Trong 25 năm qua, giai đoạn khó khăn nhất của tôi là lúc mới vào nghề, khi tôi chưa có sản phẩm nào đóng dấu tên tuổi của mình. Những ngày tháng đó nhọc nhằn, tôi phải đi hát khắp nơi, ở đâu mời cũng hát, từ miền xuôi đến miền ngược.
Tôi phải hát ở những nơi khán giả chỉ có mấy người, từ trong ra ngoài nước. Tôi cứ miệt mài như thế mà không nghĩ rằng phải đưa ra mục tiêu như thế nào. Giai đoạn khó khăn đó kéo dài đến khi album Giấc mơ có thật ra đời vào năm 2004, cách đây 15 năm.
Tôi vẫn nhớ mãi giá cát xê đầu tiên của mình là 60 ngàn cho cả một đêm diễn không giới hạn bài hát. Đến già tôi cũng không quên được mức cát xê đó.
Tôi vẫn hạnh phúc với mức cát xê này vì đã có một khoản chi phí để phụ giúp cho gia đình, lo cho bố mẹ và việc ăn học của mình. Mẹ tôi không phải đưa tôi 5 ngàn, 10 ngàn để đi học nữa.
Làm gì cũng phải có sự tôn trọng, cover nhạc người khác cũng vậy
Nói ra thì sách vở nhưng phải công nhận là phải có đấu tranh thì mới thúc đẩy phát triển, showbiz cũng vậy. Đừng nghĩ rằng đấu tranh là phải làm cái gì để hơn người này người kia mà phải luôn tập trung. Phải đấu tranh với bản thân mình trước để làm tốt.
Khán giả khi chọn một món ăn tinh thần thì phải chọn món nào tốt nhất, nên nếu đấu tranh thì ca sĩ sẽ cho ra được những sản phẩm tốt cho khán giả.
Ngành nghề nào cũng vậy thôi, luôn có đấu tranh tích cực, tiêu cực. Cá nhân mình không tiêu cực là được. Quan trọng nhất là mình phải đấu tranh với chính mình chứ không phải đấu tranh với người khác.
Thời đầu tiên đi hát, tôi toàn phải cover nhạc của đồng nghiệp vì làm gì có bài của mình. Hiện nay, tôi vẫn cover một số ca khúc của các ca sĩ trẻ. Tôi nghĩ, nếu hát một bài mà liên quan đến bản quyền thì phải hỏi người sở hữu trước.
Dù là người em hay người bạn, trước khi hát bài của họ tôi vẫn phải hỏi, Đôi khi tôi cover không phải để ra CD hay MV gì mà chỉ hát giao lưu ở phòng trà cho mới mẻ, sau khi đã hát chán chê những bài của mình, nhưng tôi vẫn hỏi.
Làm gì cũng phải có sự tôn trọng, cover nhạc người khác cũng vậy. Đó là sự tôn trọng dành cho chủ sở hữu, dù có thể họ không sở hữu ca khúc đó nữa.
Những người khác không thích cách thể hiện của tôi thì sẽ có các ca sĩ phù hợp với họ
Tôi thấy càng ngày khán giả càng mở rộng gu thưởng thức của mình hơn. Tức là ngoài ca sĩ họ thích, họ vẫn nghe thêm nhiều ca sĩ khác. Ca sĩ bây giờ ngày càng sáng tạo, rất giỏi, mỗi người có lối đi riêng. Gần đây tôi nghe rất nhiều nhạc của ca sĩ trẻ và học được nhiều điều từ họ.
Tôi học được ca từ trong sáng, dù viết về tình yêu tan vỡ nhưng không day dứt như nhạc xưa. Nó mộc mạc, trong sáng và ca từ khá tinh tế.
Món ăn tinh thần là nghệ thuật nói chung và Bolero nói riêng cũng giống như món ăn đời thường. Có những người cả đời không có nhu cầu nào khác ngoài ăn phở, bún, miến, hủ tiếu. Họ không thích ăn những món sang trọng khác.
Không phải bạn cứ sắp đặt mâm cỗ bào ngư, tổ yến, vi cá ra mà chinh phục được tất cả mọi người.
Không ai dám tự tin rằng mình có thể chinh phục được mọi khán giả. Tôi chỉ chinh phục đúng đối tượng khán giả nào yêu tôi và sự thể hiện của tôi đúng tần số, cảm xúc của họ. Còn lại, những người khác không thích cách thể hiện của tôi thì sẽ có các ca sĩ phù hợp với họ.
Tôi hoàn toàn vui vẻ, bình thản trước những lời khen chê vì hơn ai hết, những lời đóng góp đó sẽ khiến mình phải suy nghĩ về đối tượng mình cần hướng đến. Tuy nhiên, tôi không quá lung lay trước những lời nói đó vì tôi luôn biết nghề này là làm dâu trăm họ, có cả triệu ý kiến mâu thuẫn nhau nên không thể bận tâm đến tất cả được.
Những tôn vinh, tôn sùng, tán dương đó khiến bạn bị cuốn theo nó, bị ảo tưởng
Nói về cát xê của tôi là cái gì đó vô cùng lắm. Nhiều lúc tôi hát free hết, đâu có lấy tiền. Nhiều đêm nhạc lớn tôi cũng không hề nói đến cát xê ở đó.
Ngược lại, có những cái liên quan đến công việc thì phải thỏa đáng. Người trả tiền cho nghệ sĩ đương nhiên phải là người có kinh nghiệm để biết được người này có giá trị như nào để trả mức thù lao thỏa đáng.
Về những danh xưng như Nữ hoàng phòng trà, Nữ hoàng Bolero mọi người gọi tôi, trước tiên tôi phải vui vì nó cho thấy mọi người yêu quý tôi, công nhận những gì tôi làm thì mới tặng cho tôi danh từ như vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn quan trọng nhất sự yêu thương thực sự của khán giả và công nhận những gì tôi làm. Về danh xưng thì tôi cám ơn, biết ơn nhiều lắm nhưng tôi vẫn ngại vì thấy rằng mình chưa xứng đáng với danh xưng đó.
Về danh xưng Diva mà mọi người hay tranh cãi, tôi thấy đó là một danh xưng vô cùng cao quý. Diva được hiểu nôm na là hình tượng có ảnh hưởng rất lớn tới công chúng, hình tượng đẹp, lớn nhưng lập dị, khó tiếp xúc.
Bất cứ nữ nghệ sĩ nào được gọi là Diva cũng hãnh diện vì không phải ngẫu nhiên người ta gọi mình như vậy. Tất cả các danh xưng đều là chiếc áo lộng lẫy, nhưng quan trọng là bạn phải xác định được vị trí, sức hút, tầm ảnh hưởng thực sự của bạn trong thực tế là có hay không.
Đôi khi những tôn vinh, tôn sùng, tán dương đó khiến bạn bị cuốn theo nó, bị ảo tưởng, quên hết mọi thứ xung quanh mình, rất nguy hiểm. Bạn cần tỉnh táo trước các danh xưng.
Về phía tôi, tôi chỉ cần mọi người gọi tôi là Lệ Quyên là đủ rồi. Tôi mong mọi người nghe nhạc của tôi thật nhiều. Và đặc biệt, tôi vẫn hay được mọi người nghe trên những cung đường dài.
Nhiều khi tôi tự hỏi sao mình hát nhạc thất tình mà mọi người lái xe vẫn nghe mình, không bị buồn ngủ. Nhưng không, khi mình thích một bài hát nào thì càng nghe càng tỉnh táo, không bị cảm giác mệt mỏi.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Thông tin bất ngờ vụ Đàm Vĩnh Hưng bị đứt vài ngón chân, thực hư chuyện hai bên lên kịch bản lấy bảo hiểm
Thông tin nóng vụ Đàm Vĩnh Hưng hát ở nước ngoài dù đang bị cấm diễn, Thứ trưởng Bộ VHTTDL lên tiếng
Nhân chứng vụ Đàm Vĩnh Hưng đứt vài ngón chân được dặn phải 'cẩn thận', có tiết lộ gây hoang mang
Kể chuyện hoa Đà Lạt bằng thời trang
Netizen xôn xao khi biết tình trạng hôn nhân thực sự ở hiện tại của Kim Lý và Hồ Ngọc Hà
Hà Thanh Xuân lần đầu lên tiếng về chuyện ly hôn 'Vua cá Koi'