MC Thanh Bạch: "Trong túi tôi lúc nào cũng có một cái gương để soi lại mặt mình"
Giữa ồn ào vạch trần giới tính của Thanh Bạch, Xuân Hương tuyên bố 'bất ngờ' / Soi sự nghiệp từng làm bá chủ gameshow của MC Thanh Bạch
Tại chương trình Chuyện của sao, MC Thanh Bạch đã trải lòng về những biến cố đã qua của mình và cách ứng xử với nó.
Những người đã từng khiến tôi đau khổ sẽ xóa bỏ được sự thù ghét khi gặp tôi
Năm Kỷ Hợi 2019 vừa qua là năm hạn 60 năm cuộc đời tôi, vào đúng năm tuổi, nên tôi gặp phải nhiều biến cố, scandal.
Nhưng không sao, 60 năm cuộc đời vừa qua của tôi là cuộc đời thực, còn những năm còn lại là thời gian để tôi phiêu diêu, thưởng thức cuộc sống, chia sẻ kinh nghiệm cho giới trẻ, cho những người bạn.
Bây giờ tôi cảm nhận trong tôi đã là một con người mới. Tôi thấy, tất cả những năng lượng của chúng ta trao truyền cho nhau đều không mất đi, thậm chí suy nghĩ được đưa vào không gian vẫn quay trở lại với ta.
Bởi vậy, nếu tôi sử dụng suy nghĩ đó với lòng thù hận, tự nó sẽ ghim vào tôi. Nhưng nếu tôi biết xoay chuyển thành lòng vị tha, tình thương thì tôi sẽ có cách đối xử khác với những người không hiểu tôi, ghét tôi, nói xấu, đơm đặt tùm lum tùm la.
Từ đó, tôi thấy họ đáng thương hơn đáng ghét và tôi sẽ thay đổi họ bằng tình thương của chính tôi.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất giúp tôi lắng lòng lại, để một ngày nào đó những người đã từng khiến tôi đau khổ sẽ xóa bỏ được sự thù ghét khi gặp tôi, nhìn vào ánh mắt của tôi. Ai cũng cần có sự tha thứ hết.
Tôi không hận giông bão
Tôi phải bình ổn được trong tâm, trái tim yên lành thì mầm yêu thương mới có cơ hội mọc lên. Từ đó, tôi có được cách ứng xử bình tĩnh với tất cả những biến cố xảy đến trong cuộc đời.
Tôi không phải người thích sóng gió nhưng cái gì đến thì tôi đón nhận thôi. Sóng gió cuộc đời giống như một cơn bão, có lúc được dự báo trước bởi mưa nhiều, có lúc lại ập đến bất ngờ, nhưng kiểu gì cũng sẽ chống đỡ được.
Thanh Bạch
Tôi không hận giông bão vì sau mọi thứ xảy ra, tôi vẫn cảm ơn chúng. Nếu không có chúng, tôi không còn là chính tôi. Giông bão không đến, tôi lại cứ tự hào mình là vua, đến lúc trở về làm dân thường chắc tôi khổ lắm.
Bây giờ, dù tôi là ăn xin hay thấp nhất trong xã hội, tôi vẫn thấy bình thường. Tôi không thấy vui quá khi được tôn trọng và không buồn quá khi bị coi thường.
Trong túi tôi lúc nào cũng có một cái gương
Trong những người từng tiếp xúc với tôi, nhiều người khiến tôi phật ý. Chẳng hạn, tôi gọi một ly nước, chờ rất lâu sau lại mang cho tôi một lon coca. Chẳng lẽ những lúc như vậy tôi nổi giận?
Trong túi tôi lúc nào cũng có một cái gương để soi lại mặt mình. Nếu thấy mặt mình ghê gớm quá, tôi sẽ kìm lại và cười tươi.
Rồi đến những chuyện lớn hơn, căng thẳng hơn như nợ tiền, nợ hợp đồng, đòi năm bảy lần không trả, tôi cũng dịu hóa mình lại, không phản ứng gì về hình thể, tâm hồn, không chống trả gì hết.
Những lúc như thế, tôi tưởng tượng mình thoát xác để bay lên một đỉnh núi cao, thấy rất nhiều chim bướm bay lượn, vui đùa.
Từ đó, tôi thấy nhận thấy người ta khó khăn tới mức phải bán rẻ nhân phẩm của mình thì thật đáng thương làm sao. Thế thì mình giận họ làm gì, hãy trút hết cơn giận, cho qua hết đi.
Nhưng nói vậy chứ làm được như thế này không dễ đâu. Mình phải qua rất nhiều kiếp nạn mới có thể đi đến sự đơn giản, để tự tại được.
Qua tuổi 60, tôi vẫn có một bề ngoài ổn, tâm hồn không đến nỗi tàn tật
Tôi nghĩ thế này, chúng ta sống giữa hai nền văn hóa Đông và Tây. Người phương Tây quan niệm, ém cái giận này sẽ gây bức bối, dễ sinh bệnh nên phải trút ra, nhưng sẽ trút với hòn núi, cái cây, đồ vật nào đó, chứ không làm tổn thương người đối diện.
Còn người phương Đông lại muốn chuyển hóa cơn giận thành lòng vị tha, an nhiên.
Thời trẻ, tôi áp dụng theo phương Tây, không nén được cơn giận và thường trút thẳng ra. Có những lúc tôi đánh mất một người bạn thân lâu năm sau một cơn giận, đùng một cái là không nhìn mặt nhau luôn.
Nhưng tôi sớm ý thức được việc chuyển hóa cơn giận từ năm 30 tuổi, để đến giờ qua tuổi 60, tôi vẫn có một bề ngoài ổn, tâm hồn không đến nỗi tàn tật, không oán ghét, oán hận gì hết.
Đến giờ tôi đã có cháu nội, nên càng suy nghĩ khác hơn. Cháu tôi còn nhỏ, cũng dễ nổi giận trước một chuyện nhỏ nhặt như không có được món đồ chơi nó muốn. Nhưng tôi đã huấn luyện nó rằng, không được thì thôi, để lần sau. Từ đó, nó cũng đi theo con đường tôi chỉ dẫn.
Tôi nhớ, hồi xưa có con trai đã là hạnh phúc lớn nhất rồi, nhưng khi đó tôi lại rất bận rộn. Bây giờ có cháu nội, tôi thương nó gấp trăm lần và có nhiều kinh nghiệm, thời gian để chăm sóc nó.
Ngược lại, tình thương từ đứa cháu nội cũng biến tôi trở thành con người mới hoàn toàn. Nó tươi mới, trẻ trung hơn, ngày nào cũng muốn được gặp cháu. Tôi có được những giấc ngủ ngon nhờ cháu nội mình.
End of content
Không có tin nào tiếp theo