Quang Trung: 'Tôi làm vì tôi thích, tôi không bao giờ nghĩ làm để kiếm tiền'
Thời trang buộc khăn làm áo của sao Việt “đốt mắt” người nhìn / Mới đầu năm loạt sao Việt đã lăng-xê mốt váy mỏng tanh "thiêu đốt" mọi ánh nhìn
"Mọi người nói tôi làm vì đam mê, không vì tiền bạc"
Chào Quang Trung, có rất nhiều bạn trẻ bắt đầu nền tảng từ diễn viên hài nhưng chỉ là clip trên YouTube, chưa phải nghệ sĩ thực thụ. Đó là chặng đường khá dài, gian khổ và cay đắng vì mỗi ngày, những cây đa, cây đề đều khoanh vùng địa phận riêng của họ. Bạn có chật vật định hình về phong cách và tên tuổi của bạn không?
Ai cũng sẽ chật vật giai đoạn đó nhưng có lẽ tôi lạc quan nên chưa bao giờ cảm thấy chật vật, chưa bao giờ tôi nghĩ tôi phải chen chân vào bằng mọi giá. Có những bạn trẻ hoặc những anh chị làm YouTube bây giờ cũng có suy nghĩ cảm thấy tủi thân khi bị phân biệt giữa YouTuber và nghệ sĩ thực thụ. Bản thân tôi chưa bao giờ nghĩ tôi làm YouTube hay nghệ sĩ, tôi cứ là tôi. Ban đầu, mọi người nhận thấy khả năng và những điều tôi làm, họ thích, dần dần tôi chuyên nghiệp và đến với con đường chuyên nghiệp hơn. Tôi cũng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề tôi sẽ chen vào đâu hay đứng cùng ai. Trước giờ làm gì cũng vì tôi thích trước, không phải vì muốn nổi tiếng hay bước vào đâu, lãnh địa của ai, phải xin đứng gần… Vì như vậy nên tôi được gặp gỡ và làm việc chung với những người tôi chưa từng nghĩ đến.
Để làm được clip và kênh trên YouTube có phải một áp lực không nhỏ của bạn trong bước đầu tạo dựng tên tuổi không?
Đây cũng là những điều phải làm để có được sự khác biệt, thoả sự thể hiện sự riêng biệt của bản thân. Đôi khi trong những vai diễn tôi được nhận cũng là nét diễn riêng của tôi nhưng chưa phải là tất cả những gì tôi muốn. Ở kênh YouTube, tôi được làm những gì tôi tự suy nghĩ ra, không phụ thuộc vào kịch bản hay ý đồ của ai cả. Tôi làm vì tôi thích và tôi cảm thấy vui, không đặt nặng vấn đề tôi làm để chứng tỏ hay thể hiện. Thật sự tôi không đặt nặng mọi thứ, có lẽ vì vậy nên tôi cảm thấy thoải mái.
Do bạn không đặt nặng vấn đề hào quang và kinh tế không quá nặng nề nên tâm trạng thoải mái?
Tâm thế nhẹ nhàng tôi không biết từ đâu có. Hồi đó ai cũng nói: “Trung đi làm vì đam mê, không cần tiền bạc nên thích thì làm, không thích thì thôi". Không phải vậy, gia đình tôi khó khăn lắm nhưng không phải tôi vì tiền để làm mọi việc. Từ nhỏ đến giờ đã vậy, tôi làm vì tôi thích, tôi không bao giờ nghĩ làm để kiếm tiền hay thế nào mặc dù tôi không có nhiều tiền. Tôi không đặt nặng vấn đề tiền bạc và hào quang, không lấy sự nổi tiếng để nỗ lực nên may mắn. Từ từ tôi có những thứ đó, mỗi thứ một chút.
Lúc mới vào nghề, mọi người hay so sánh, gọi bạn là đàn em của Huỳnh Lập, bạn có cảm thấy điều đó hơi khó cho bạn bởi bạn đang trên con đường định hình phong cách?
Nhìn vào mọi người hay nói tôi có áp lực nhưng thú thật, tôi không có áp lực gì cả, tôi vui lắm. Tôi cũng nghe vài người nói nhưng phần lớn những người gặp tôi không nhìn nhận như vậy. Tôi cảm thấy bình thường, thậm chí mọi người nói tôi là đàn em của anh Huỳnh Lập cũng đúng, vì anh ấy vào nghề trước tôi 2-3 năm. Tôi nhớ hoài, tôi không cảm thấy buồn hay đối kỵ. Ngày xưa cũng có nhiều người hỏi tôi có cảm thấy buồn hay đối kỵ, mọi người nói tôi núp bóng, tôi đều cảm thấy bình thường. Đơn giản vì tôi từng trải qua những thời gian rất khó khăn cùng nhau, từ khi còn là sinh viên. Lúc đó chúng tôi đi học cùng nhau, tập luyện cùng nhau, cùng nhau tìm hiểu, phát triển từ từ. Bây giờ hai đứa cũng có những con đường riêng nên tôi cũng cảm thấy khá vui, chưa bao giờ tôi cảm thấy áp lực. Không biết tại sao tôi lại thoải mái như vậy. Nhiều khi cũng có áp lực nhưng tôi không hấp thụ nó vì một khi làm gì, càng làm nhiều sẽ càng có nhiều áp lực nhưng những điều đó không làm phiền tôi được.
Đến bây giờ bạn cảm thấy bản thân bạn đạt được bao nhiêu phần trăm điều bạn mong ước ở lĩnh vực sân khấu nghệ thuật?
Tôi không có mong ước. Bây giờ, khi hiểu được tôi là ai, đang làm gì, tôi mới bắt đầu có mong ước. Trước đó tôi không ước gì cả, tôi không ước tôi nổi tiếng, được đứng trên sân khấu hay kiếm được nhiều tiền. Bây giờ khi tôi biết được khán giả quý mến tôi, ước mơ của tôi phải trở nên chuyên nghiệp hơn và phải khai thác được nhiều mảng hơn, mới lạ hơn để không khiến khán giả chán. Đó là ước mơ của tôi. Tôi không chỉ sống cho riêng tôi, phải sống cho những sự kỳ vọng của những người xung quanh. Khi đó tôi mới bắt đầu đặt ước mơ cao hơn để xứng đáng với sự kỳ vọng của mọi người. Tôi không đặt ước mơ phải nổi tiếng hơn. Có vẻ tôi sống hơi giản dị.
Những người nghệ sĩ muốn nổi tiếng họ phải có động lực để lên đỉnh hào quang, chính phục đỉnh hào quang. Còn bạn không đam mê hào quang, không đam mê tiền, cái gì bạn cũng nhẹ nhàng, vậy động lực nào khiến bạn leo lên được vị trí của một nghệ sĩ vẫn thường hay làm?
Tôi bây giờ đứng vị trí khác với tôi ngày xưa rất nhiều nhưng tôi chưa bao giờ mơ hay mong muốn bản thân ở trên đỉnh nào cả vì tôi không biết đỉnh đó nằm ở đâu. Ngày xưa khi tôi chưa kiếm được tiền, tôi rất khó khăn. Bây giờ tôi kiếm được một chút nên đỡ khó khăn hơn. Tôi biết được cuộc đời tôi có quá nhiều đỉnh. Chẳng hạn ngày xưa tôi kiếm được 100 ngàn đã cảm thấy nhiều, còn bây giờ kiếm được 1 triệu hoặc 10 triệu tôi cảm thấy không đủ vì xung quanh tôi có quá nhiều thứ phải chi trả. Tôi tự hỏi tại sao ngày xưa kiếm được 100 ngàn đã cảm thấy rất vui, tôi nghĩ tôi nên nhớ lại tôi của ngày xưa thế nào để cảm thấy hài lòng. Tôi thấy lòng tham của con người không bao giờ đủ, nếu bây giờ tôi kiếm được 10 triệu và cảm thấy không đủ, tôi sẽ thấy kiếm 100 triệu không là gì. Và tôi sẽ muốn kiếm thêm 1 tỷ, 10 tỷ… Một con người như tôi là người luôn cảm thấy phải đi lên mỗi ngày và không nhận ra đỉnh nằm ở đâu nên tôi chẳng bao giờ mơ tôi sẽ đi lên vị trí nào, tôi chỉ muốn tôi đi lên hoài.
Thật ra tôi chưa bao giờ có ước mơ, cũng hay một điều vì tôi nhìn nhận được một điều, xung quanh tôi có rất nhiều trường hợp, những tham vọng người ta đặt ra và không đạt được hoặc đạt được bằng những cách không thực tế, không tích cực, bằng cách nào đó nên sẽ nhanh mất đi. Tôi không đặt nặng vấn đề vật chất, danh vọng, hào quang, tôi lại nhận được nhiều hơn. Đó là những điều nghiệm ra được điều đó sau một thời gian làm việc. Ví dụ có những vai diễn tôi chưa bao giờ nghĩ trong đầu dù là một lần, nói câu này ra sẽ hot hay diễn nét mặt này chắc chắn được viral, mọi thứ đều xuất phát từ sự tự nhiên và sự hết mình của tôi trong vai diễn. Khi đã nhận lời tôi sẽ làm thật tốt vì tôi thích, tôi không bao giờ nhận lời việc gì tôi không thích, người ta trả nhiều tiền tôi cũng không nhận. Tôi nghĩ vì sự yêu thích đó nên tôi làm hết mình và vì sự hết mình tôi nhận được nhiều hơn. Có những vai diễn hot lên trong một đêm hoặc sau mấy tiếng đồng hồ khiến tôi bất ngờ, không hiểu chuyện gì xảy ra xung quanh tôi, thậm chí một biểu cảm hay câu nói gì của tôi cũng được mọi người chia sẻ nhiều, tuy nhiên những điều đó tôi không hề toan tính. Bên cạnh đó tôi thấy có rất nhiều sự toan tính như không đến đâu. Tôi nghĩ tôi cứ là tôi, việc gì phải toan tính vì khi đã toan tính nghĩa là có điều kiện, có mục đích phải đến được. Còn tôi cứ hoạt động hết mình sẽ có được kết quả bất ngờ hơn, đó là điều tôi nhận thấy, cho đến thời điểm hiện tại tôi luôn tâm niệm như vậy.
Những vai diễn của bạn thường sẽ là đồng tính, giả gái nhưng dạo gần đây, bạn giảm bớt những vai diễn đó. Có phải vì bạn cảm thấy đủ gây tiếng vang cho bạn hay cảm thấy quá đủ để định hình vai khác hay áp lực bên ngoài vì có một thời gian, công chúng cho rằng các nghệ sĩ nam giả gái nhiều?
Tôi không toan tính hay suy nghĩ nhiều, cũng không nghĩ được đến thời điểm nào tôi phải làm gì. Tôi thích tôi làm. Không phải gần đây, từ xưa đã vậy, chẳng qua mọi người biết tôi qua những vai diễn đó vì các vai đó vui và mọi người biết nhiều nên khi vui quá, mọi người cứ nhớ việc đó hoài mà quên mất tôi cũng có những vai diễn khác xung quanh. Đôi khi người ta nói tôi bị đóng khung trong những vai diễn hài giả nữ nhưng thật ra nếu tìm trong những vai giả nữ hài của tôi, gây tiếng vang và vui chỉ có một vài vai vui khiến mọi người nhớ, tuy nhiên không nhiều. Ngày xưa khi là sinh viên, tôi làm việc chọn lọc, không phải cái gì tôi cũng làm, tôi không làm vì tiền, khi đó tôi được học khá đúng với tư duy của tôi, thầy tôi dạy tôi cái gì cũng phải hợp lý, cũng có nguyên tắc rõ ràng đâu ra đó. Ngoài những vai diễn hài có chút bất hợp lý, làm gì đó điên khùng, phá cách, còn lại tất cả vai giả nữ tôi hạn chế lại vì phải hợp lý, có hoàn cảnh, có số phận, cần được bộc lộ nội tâm nhân vật hoặc những nhân vật hay tôi sẽ nhận lời, còn chỉ để vui tôi sẽ không nhận. Ví dụ Tây Phi do anh chị em làm việc với nhau, tôi thích và tôi hỗ trợ mọi người, vai đó tôi cũng thích nên tôi làm. Còn lại tôi sẽ không nhận lời. Sau khi đi hát tôi thấy cũng khá đúng vì nếu đi hát để cho khán giả nhớ đến những hình ảnh mắc cười đó của tôi cũng không nên. Tôi để ý và kỹ hơn chút xíu, hình ảnh sẽ không phải lúc nào cũng mắc cười trong mắt khán giả.
Bạn muốn giảm lại những hình ảnh mắc cười?
Tôi không muốn giảm, những vai đó tôi thử qua, không còn gì để thử. Tôi vẫn sẽ nhận nếu vai diễn đó hay, còn lại nếu vai nữ vui, vai nữ nhảm tôi cũng diễn rồi. Vai đồng tính trong điện ảnh có nội tâm tôi cũng diễn rồi nên tôi chưa tìm được điều gì mới để nhận lời. Việt Nam hay nước ngoài cũng vậy, đã làm tốt vai diễn nào đó, khi nhảy qua vai diễn khác, người ta sẽ nhớ đến người diễn viên qua hình ảnh đã thể hiện. Tôi cũng nhận được nhiều lời mời khác như vậy nhưng tôi từ chối hết. Tôi nghĩ nếu nhận lời hết tôi sẽ giàu to (cười). Nhưng tôi nghĩ nếu làm lại nhân vật tôi đã làm rồi, tôi không biết để làm gì.
"Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tôi là người sống trong showbiz"
Đối với một người nghệ sĩ, tiếng tăm và tiền bạc rất quan trọng vì tiếng tăm sẽ kiếm được tiền, còn tiền nhiều mới có thể tái đầu tư sản phẩm nhưng bạn nói bạn từ chối khá nhiều cơ hội kiếm tiền, cách làm việc của bạn chịu nhiều thiệt thòi không?
Thiệt thòi vì tôi không kiếm được nhiều tiền bằng những người khác nhưng tôi thấy xứng đáng. Nếu tôi vô tình thấy lại tôi ở đâu đó hay tôi được người ta xem chỗ này, chỗ kia, tự tôi tìm tên tôi trên mạng, mỗi hình ảnh và mỗi vai diễn tôi đều cảm thấy vui, ít khi nào tôi cảm thấy không muốn xem lại vì lỡ nhận rồi, phải làm cho bằng được. Tôi cảm thấy thoả mãn. Tôi chỉ sợ sau này, tôi sa đọa vào việc kiếm tiền, quên mất mình là ai, quên mất phải giữ hình ảnh của mình thế nào, sau này xem lại tôi không dám nhìn chính mình hoặc người thân của tôi không dám xem, như vậy tôi cảm thấy buồn hơn kiếm được tiền.
Trước khi bạn được nhớ đến, bạn hay chia sẻ bạn nhút nhát, tự kỷ, điều gì khiến một cậu bé nhút nhát, tự kỷ trở nên hoạt náo trên sân khấu, hoạt ngôn trong cuộc sống và bây giờ lại rất tự tin?
Tôi cũng không hiểu (cười). Tôi thật sự không hiểu cuộc đời mang đến điều gì cho tôi, tôi bây giờ và tôi ngày xưa khác hẳn. Những người biết tôi từ xưa, thậm chí ba mẹ tôi lần đầu tiên xem tôi diễn còn rất bất ngờ: “Trời ơi, đây là thằng Trung ở nhà đó hả?”. Ba mẹ tôi cũng hay nói, nhiều khi bây giờ vẫn còn nói tôi rằng lên sân khấu nói vậy thôi chứ về nhà không nói gì cả (cười). Tôi cũng không biết tại sao tôi được vậy. Ngày xưa lên sân khấu, tôi vẫn là tôi của ngày trước, tôi không biết diễn, không biết nói chuyện, nếu bạn hỏi tôi, tôi không biết trả lời ra sao, không biết cười sao cho thoải mái, tôi buồn cũng không khóc được. Đi diễn bị những điều đó chi phối nên tôi chẳng diễn xuất được gì cả, tôi không thể hiện được nhân vật, trạng thái nào hay biểu cảm tâm lý ra sao. Lúc đó tôi chợt nhận ra đây là con đường cuối cùng tôi có thể đi, đây là nơi Tổ nghề dẫn dắt tôi đến, nếu làm không tốt chỉ có đi chết nên tôi hiểu tôi đang gặp chuyện gì, tôi hiểu tôi có thể làm việc này nhưng không nói được, cũng không thể hiện được, giống bị liệt. Tôi biết bên trong tôi bị kìm hãm, không khám phá và khai thác được cảm xúc bên trong nên không thể hiện được cảm xúc nhân vật.
Sau đó tôi tự ngồi và biết được tôi đang gặp vấn đề gì rồi tôi tự chữa nó. Nói chung từ lúc bước ra đời, cái gì tôi cũng tự, tự học, tự trải nghiệm, tự vấp ngã, tự đứng lên, tự học tiếp. Ít có ai lại nắm tay tôi dẫn tôi đi hay chỉ tôi biết tôi phải thế nào. Tôi tự khám phá mình, tự mở lòng hơn, tôi tập nói chuyện như con nít, tập giỡn với người này, người kia, tôi học lại, giỡn lại. Ngày xưa mọi người nói với nhau sau lưng tôi rằng phải tập cho tôi nói chuyện, chọc tôi, giỡn với tôi… làm những trò trẻ con với tôi để tôi phản ứng lại, lúc đó tôi ngồi như ly nước vậy. Dần dần tôi biết trả lời, biết phản ứng lại mọi thứ, sau đó khoảng 3-4 năm, tôi chợt nhận ra tôi nói nhiều, nhanh nhạy và biết thể hiện cảm xúc nhiều hơn xưa. Khi đó tôi mới bắt đầu tự tin diễn xuất nhiều hơn. Bắt đầu từ năm 2016 tôi mới cảm thấy tôi phát triển tâm hồn hơn và giải phóng năng lượng.
Trước đó, lý do gì khiến bạn kìm hãm bản thân?
Tôi nghĩ do tính của tôi. Tôi không biết tại sao, một đứa trẻ như vậy có rất nhiều nguyên do, tôi không hiểu nguyên do của tôi là gì. Gia đình nào cũng có một hoàn cảnh, một số phận, tôi cũng không ngoại lệ. Có thể đứa trẻ khác trong hoàn cảnh của tôi sẽ khác nhưng tôi khép mình với mọi thứ, không nói chuyện với ai.
Tôi vẫn như những đứa trẻ khác nhưng không hiểu tại sao tôi lại chọn cách im lặng với mọi thứ xung quanh, không nói chuyện với ai trong khoảng thời gian dài. Ba mẹ tôi cũng không biết tôi học hành thế nào, làm việc với ai, chơi với bạn bè ra sao, tôi quen như vậy nên chuyện gì tôi cũng tự giải quyết, tự để trong lòng. Đến lớn mọi thứ cũng bắt đầu lớn lên, như cái túi của Doraemon, có thể bỏ được rất nhiều những chuyện buồn, không vui, bất hạnh, đau khổ của bản thân trong đó, tôi khoá nó lại hồi nào không biết, tôi cũng không biết phải mở nó ra sao cho đến khi tôi làm nghệ thuật.
Bắt đầu từ khi nào bạn biết bạn có thể gây cười cho mọi người?
Tôi nghĩ khoảng vài tháng sau khi đứng trên sân khấu diễn, tôi không biết diễn nhưng khi nói ra câu gì đó, tự nhiên khán giả cười, ban đầu một hai người cười, rồi ba bốn người cười, rồi nửa rạp cười, sau đó mấy chục người cười. Khi đó tôi nhận ra câu nói đó vui, tôi bắt đầu nói câu đó bằng nhiều cách khác nhau. Rồi với câu đó nhưng người khác nói, khán giả lại không cười, tôi lại nhận ra câu nói đó vui nhưng phải nói như vậy mới vui. Dần dần, tôi xoáy vào chỗ đó để khai thác hơn nụ cười khán giả, sau đó tôi lại nhận ra không chỉ vì câu nói đó vui, có lẽ tôi cũng vui, có lẽ tôi cũng có duyên nhẹ nên mọi người cười nhiều hơn, cười ở những chỗ khác. Tôi lại tiếp tục như vậy nhưng không cố ý xoáy vô gì cả, mọi thứ đều đến tự nhiên. Có nhiều điều tôi nói cho nhân vật của tôi hóm hỉnh, không phải cố tình nói cho mọi người cười. Mọi thứ đều là như vậy. Ngày xưa tôi học trong trường, tôi học tâm lý nhân vật nên cái gì hợp lý mới cười, còn để chọt lét người khác cười, tôi không thích lắm.
Một người đơn giản như bạn, làm theo những gì mình thích, không quá sân si nhưng cũng lăn lộn trong showbiz cũng khoảng 7-8 năm rồi. Môi trường trong showbiz lại rất phức tạp và có tính đào thải cao, khoảng thời gian bạn lăn lộn trong showbiz nhiều đã tác động nhiều trong suy nghĩ của bạn không?
Tác động nhiều. Thật ra nói tác động xấu và khiến tôi trở nên như nó là không. Từ xưa khi còn đi học, tôi gặp rất nhiều thành phần bạn bè, xã hội trong một môi trường, tôi chợt nhận ra tôi như hoa sen, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn (cười). Bản chất tôi là như vậy, tôi luôn cảm thấy mọi thứ không đổ thừa cho hoàn cảnh được. Nhiều người nói họ nghèo nên đi trộm, cướp nhưng không phải, tôi từng nghèo hơn chữ nghèo, tôi cũng chẳng đi ăn trộm, ăn cướp. Tôi cảm thấy mọi thứ xuất phát từ ý thức của con người, còn hoàn cảnh không giải quyết được gì. Đâu phải ai nghèo cũng đi trộm cướp, đâu phải ai giàu đều là tham ô. Từ xưa đi học tôi gặp rất nhiều đầu gấu của quận, của trường, của lớp nhưng tôi chẳng thấy sợ hãi hay hề hứng tác động gì cả, showbiz cũng vậy. Tôi thấy được rất nhiều và khiến tôi sáng mắt, không bị nhiễm với nó, điều đó chỉ giúp tôi cảm thấy con đường tôi đi và cách tôi sống là đúng. Xung quanh tôi có rất nhiều mặt đẹp, cũng có mặt xấu, ở đâu cũng có nhưng chắc showbiz nổi trội hơn vì người ta quan tâm nhiều về hào quang, cách đánh bóng tên tuổi, cách khiến mình nổi tiếng, tạo scandal, phát ngôn… Tôi thấy bình thường, tôi không màng đến những chuyện đó. Tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ tôi là người sống trong showbiz. Chỉ đơn giản tôi đang hoạt động nghệ thuật, còn lại những thứ khác tôi thấy nhưng tôi để đó, tôi thấy điều đó tốt ở đâu, xấu ở đâu để tránh, không mắc phải việc đó tương tự và biết cách làm sao giữ được bản thân ở những chỗ như vậy, tiếp tục công việc của tôi.
Bản thân bạn lành tính, không thể không cho những người khác sân si, ganh tị, đố kỵ, tìm cách chơi khăm. Bạn trong showbiz lâu như vậy, có khi nào bạn gặp những trường hợp chơi xấu bạn như vậy không?
Tôi gặp thiệt thòi nhiều lắm, tôi mất đi nhiều những cơ hội vốn dĩ là của tôi, tôi mất đi nhiều cái tôi đã dày công cố gắng, bỏ công sức nhưng không nhận lại được sự xứng đáng. Sau đó, tôi nhận thấy rõ ràng ông trời có mắt. Ví dụ thay vì tôi kiếm được 1 triệu đồng từ công việc đó, đằng này tôi chỉ kiếm được 10 đồng nhưng tôi vẫn vui với 10 đồng đó vì tôi không biết con số thực ở 1 triệu đồng kia. Tôi thấy mọi thứ công bằng khi tôi nhận ra mọi điều. Đúng là tôi ngu ngốc và không toan tính với mọi người xung quanh nhưng mọi người toan tính với tôi nhiều quá, thôi bớt gặp những người đó lại, tôi gặp những người khác không toan tính và chân thành với tôi hơn. Tôi chỉ cần vậy. Thật ra tôi cũng gặp nhiều chuyện, đối với những người bình thường nhìn vào giới showbiz đa số là lên báo nói xấu nhau, lên trang cá nhân nói nhau thế này, thế kia để nổi tiếng, tôi thấy bình thường, không việc gì giãy nảy. Tôi tiếp tục công việc, tránh những việc như vậy, bớt khờ lại để không bị dụ.
Bạn có bạn thân trong showbiz không?
Tôi có những người bạn chân thành nói chuyện được, không diễn trước mặt nhau. Tôi gặp nhiều trường hợp diễn trước mặt tôi, lúc đó tôi chỉ biết ngây người ra, không hiểu tại sao bình thường đi diễn trước ống kính hay diễn trên sân khấu không mệt hay sao, gặp tôi còn diễn nữa. Tôi cảm thấy họ không chân tình với tôi và tôi không chọn họ để nói chuyện.
Hiện tại bạn đang ở Việt Nam một mình, tại sao bố mẹ bạn đi định cư và bạn không chọn đi để gần ba mẹ hơn?
Tôi được dẫn dắt tới nghề và tôi không nghĩ đây chỉ là nghề của tôi. Khi tôi làm được, tôi thấy đây đúng là một phần cuộc sống của tôi. Nhờ có nó tôi mới là tôi của bây giờ. Nghề này không chỉ có công nuôi sống tôi mà còn tái sinh tôi một lần nữa, giúp tôi là con người như bây giờ, giúp tôi trưởng thành. Tôi nghĩ tôi không xa được, trừ khi nào tôi không còn sức để làm nữa. Tôi thấy không có gì quan trọng để tôi có thể xa công việc của tôi hiện tại. Dù xa gia đình hay người thân cũng buồn nhưng không sao.
Nghệ sĩ luôn có nỗi cô đơn khi một mình, bạn lại không có người thân bên cạnh, có khi nào bạn cảm thấy cô đơn nhiều không?
Nhiều lắm! Tôi bệnh cũng khiến tôi tủi thân. Tôi nằm suy nghĩ tại sao bản thân lại đi làm nhiều như vậy, đi làm bao nhiêu tiếng đồng hồ, được khán giả thương, được mọi thứ nhưng bây giờ lại nằm đây, một viên thuốc cũng không có, một lời hỏi thăm cũng không có. Tôi hay trách tôi hơn vì tôi không khóc than với người khác, đặc biệt là người thân, tôi muốn cho họ thấy những mặt vui, mặt tích cực trong công việc của tôi. Còn lại những mệt mỏi, khó khăn tôi không muốn ai thấy. Tôi trách tôi ngu nên tôi chịu vì tôi không than vãn với họ, họ cũng chẳng biết tôi ngứa đâu để gãi. Lâu lâu tôi hay tủi thân vậy thôi, tôi quen rồi, tôi nghĩ đó là một phần của việc trưởng thành. Không ai sống bên ai mãi được, cha mẹ không sống với tôi cả đời nên phải học cách đi một mình.
Cảm ơn Quang Trung về buổi trò chuyện này!
End of content
Không có tin nào tiếp theo