Quốc Trường: "Mỗi lần tôi nói ngọng lại bị anh Hữu Châu tát"
Ngoại hình hiện tại của hotboy Vietnam Idol 2008 gây bất ngờ / Siêu mẫu Minh Tú tái mặt khi suýt bị "công an bắt" tại Mỹ
Vừa qua, tại một talk show trên đài phát thanh VOH, diễn viên Quốc Trường đã chia sẻ đôi điều về con đường sự nghiệp của mình.
Tôi học rất dốt, chưa tốt nghiệp đại học, tuổi thơ của tôi đầy sự hư hỏng, ham chơi
Nhiều người hay hỏi tôi sao không học diễn xuất trường lớp mà vẫn diễn được. Tôi nói luôn, không riêng gì diễn xuất, mà ngay cả kinh doanh tôi cũng chẳng được học gì cả.
Tôi học rất dốt, chưa tốt nghiệp đại học. Tuổi thơ của tôi đầy sự hư hỏng, ham chơi, thích thể hiện bản thân, nghiện game và không hay ho gì lắm.
Quốc Trường ngày xưa
May mắn khi lớn lên, tôi tự nhận thức được nhiều vấn đề nên tìm cách thay đổi bản thân mình. Tôi không ngại thừa nhận mình chưa có bằng đại học. Tôi thấy, có bằng đại học là tốt nhưng không có nó cũng không có nghĩa mình không thành công được.
Không có bằng đại học, tôi vẫn tự học được. Ngày hôm nay thế giới đã 4.0 rồi, mọi thứ đều có thể tự tìm tòi, học hỏi.
Về khả năng diễn xuất của tôi, nó xuất phát từ năng khiếu bẩm sinh. Cần cù bù thông minh là đúng nhưng năng khiếu là tốt nhất, phải có năng khiếu trước đã.
Mỗi lần tôi nói ngọng lại bị anh Hữu Châu tát
Tôi may mắn được diễn ở sân khấu Idecaf của anh Thành Lộc 4 năm liền, với nhiều vở. Thời gian ở đó, anh Lộc và anh Hữu Châu dạy đến đâu, tôi diễn đến đó, diễn sai lại chỉnh tiếp.
Vì thế nên tôi được vừa học vừa hành. Tôi không sống trong môi trường trường học nên không biết thế nào nhưng ở sân khấu Idecaf, dạy xong là ra diễn luôn, diễn ra là bị mắng liền. Anh Thành Lộc mắng tôi đến ám ảnh luôn. Từ đó, tôi tự sửa và thay đổi.
Tôi không có cơ hội diễn thử, mà phải diễn luôn trước 300 khán giả, sai là bị mắng liền, nên áp lực lắm.
4 năm diễn ở Idecaf với tôi đúng là trường đời, cực kỳ kinh khủng. Anh Thành Lộc, anh Hữu Châu dạy tôi về tiếng nói sân khấu, hình thể, kỹ thuật biểu diễn và đặc biệt là cách đối nhân xử thế.
Tôi nhớ, lúc mới chuyển sang làm diễn viên, tôi hơi dốt. Tôi không thích đọc sách, chỉ thích diễn thôi. Tôi còn nói ngọng. Mỗi lần tôi nói ngọng lại bị anh Hữu Châu tát.
Đến bây giờ tôi cám ơn Idecaf rất nhiều, đặc biệt là anh Hữu Châu, người đã dạy tôi rất nhiều và cho tôi cách nhìn nhận cuộc sống, để tôi có được ngày hôm nay.
Bởi vậy, khi có ai hỏi tôi vì sao không học qua trường lớp mà lại diễn được, tôi đều nói là nhờ năng khiếu và sân khấu Idecaf. Nói diễn giỏi thì tôi không giỏi, nhưng tôi diễn tròn vai và cũng chịu khó học hỏi.
Tất cả diễn viên trong nghề đều biết tôi nhưng báo chí không hề biết
Cơ duyên dẫn tôi đến với nghề diễn viên là do tôi không biết Sài Gòn đẹp như thế nào, một lần lên chơi rồi muốn ở lại nên tìm cách theo nghề diễn để được ở lại.
Hồi xưa, tôi làm người mẫu ở câu lạc bộ Tây Đô. Hội Điện Ảnh lúc đó có gửi thư về câu lạc bộ tuyển thí sinh thi cuộc thi Ngôi Sao Ngày Mai. Tôi muốn ở lại Sài Gòn nên lấy cớ đi thi để xin phép cha mẹ cho lên Sài Gòn hẳn.
Cuộc đời tôi được cái từ lúc sinh ra tới giờ là trải thảm, chưa có thất bại nào lớn, đụng đâu thắng đó, đi thi cái gì cũng nhất. Bởi vậy nên đi thi Ngôi Sao Ngày Mai, dù không đặt hi vọng như tôi vẫn "lỡ" đoạt giải nhất.
Được giải xong, tôi chưa biết làm gì thì được mời ngay đi đóng phim Hạnh phúc có thật. Đóng chưa được nửa phim, anh Phước Sang lại mời tôi đi đóng phim cho anh ấy.
Tôi được đóng liên tục như vậy, nhưng lại không nổi tiếng trong suốt 11 năm. Tất cả diễn viên trong nghề đều biết tôi nhưng báo chí không hề biết. Đôi khi, nhiều đạo diễn điện ảnh cũng không hề biết tôi.
Thế rồi, may mắn sao trong năm vừa rồi tôi đóng Về nhà đi con và vụt sáng.
Từ cuộc đời của tôi, tôi tự thấy thành công không bao giờ đến sớm với mình, cứ cố gắng rồi thành công sẽ đến. Trong suốt 11 năm trời, tôi không được khán giả biết đến, nhưng vẫn miệt mài đóng phim, không được vai chính thì nhận vai phụ.
Dù tôi kinh doanh thành công cỡ nào đi chăng nữa, cứ hễ có ai mời là tôi đi đóng phim. Nếu bận thì tôi xin đóng vai phụ, rồi làm nghề tử tế, chứ không ham chạy show. Tôi nghĩ, cứ làm nghề, rồi sẽ có lúc Tổ đãi.
Dù làm nghề 10 năm, 15 năm không thành công, tôi vẫn đam mê. Cứ sống với đam mê là hạnh phúc, còn thành công hay không lại là chuyện khác.
End of content
Không có tin nào tiếp theo