Quyền Linh hé lộ quãng thời gian cùng cực, suýt đi cướp giật
Bạn gái Ronaldo khoe trọn thân hình cực chuẩn trên thảm đỏ Elle Gala, nhưng gương mặt lại làm sao thế kia? / Mai Phương Thúy xin lỗi vì cư xử vô duyên trên sóng "Người ấy là ai?" nhưng khán giả lại bình luận thế này
Quyền Linh được khán giả nhớ tới là MC quốc dân, gắn bó với nhiều chương trình vì cộng đồng như “Vượt lên chính mình”, “Vì bạn xứng đáng”. Dù từng nhận cát- sê đóng phim đến cả trăm triệu đồng, sở hữu biệt thự, có bà xã giỏi kinh doanh... nhưng Quyền Linh luôn sống giản dị và gần gũi khán giả.
Nhìn những thành quả, Quyền Linh có được ngày hôm nay ít ai biết anh đã trải qua quãng thời gian lập nghiệp tại Sài Gòn đầy nhọc nhằn, thậm chí có lúc rơi vào bế tắc. Tại tập đầu tiên của chương trình “Ký ức tươi đẹp”, anh đã bật khóc khi nhớ lại quá khứ đau thương này.
“Sài Gòn là mảnh đất màu mỡ và vô cùng khó khăn. Dễ thì rất dễ nhưng khó cũng rất khó. Đối với Quyền Linh những năm đó vô cùng khó, khó đến mức mình tưởng như không thể nào trụ nổi ở đất Sài Gòn.
Một thân một mình, không nhà cửa, không bạn bè, không người thân, không tiền bạc, tất cả đều là không hết.
Lúc ở quê, tôi cứ nghĩ Sài Gòn là thiên đường. Lên đây rồi mới biết, nó không phải thiên đường mà là địa ngục. Nó dồn mình gần như vào bước đường cùng. Có những lúc, mình không thể thở được trong đất Sài Gòn lộng lẫy, giàu có này.
Có những đêm ở Sài Gòn, Linh thức trắng đêm, không phải vì không ngủ được mà là vì đói quá. Và vì suy nghĩ, ngày mai mình sẽ sống ra sao?”, nhớ lại thời gian khó khăn khi lập nghiệp tại Sài Gòn, Quyền Linh chia sẻ.
Anh chia sẻ thêm về thời gian chưa bước chân vào nghiệp diễn: “Lúc đó sân khấu phát triển một số đoàn như đoàn kịch Kim Cương, đoàn kịch trẻ TP.HCM. Thời điểm đó, đoàn kịch Kim Cương quá nổi tiếng. Lúc đó Linh không tưởng tượng mình có thể bước vào đoàn Kim Cương được, không thể bước vào đoàn kịch có tên tuổi như Thành Lộc, Khánh Hoàng, Thanh Hoàng, Đàm Loan...
Đối với tôi đó chỉ là giấc mơ thôi! Một bên là thế giới giàu có, còn mình là thế giới không có gì cả. Có những đêm tôi gần như đếm tất cả mọi người đi qua con phố Sài Gòn. Có những đêm tôi đếm từng gốc cây ở Sài Gòn, có những đêm tôi đếm từng ngõ ngách, hẻm Sài Gòn bởi tôi không biết làm gì cả, cứ đi lang thang, thậm chí đếm từng chiếc xe trên đường...
Thời điểm đó xin việc làm vô cùng khó. Ngày xưa có vũ trường 2000, Linh đến đó thấy quá lộng lẫy, nơi những người mặc quần áo như công chúa, hoàng tử nhưng Linh không thể bước vào.
Khi đó, tôi mặc cái quần xấu hơn, nhưng đôi dép tổ ong còn xấu hơn nữa. Tôi bước tới khoảng cách 10 m đã bị đuổi rồi. Tôi có nói với mấy anh bảo vệ, có cách nào giúp em làm bảo vệ không? Họ nói: “Xin vào đây khó lắm, có tiền không?”
Vì đói khổ, vì muốn kiếm việc mưu sinh, Quyền Linh lang thang mỗi đêm. Có lúc nghĩ quẩn, anh định đi giật đồ hoặc làm việc gì xấu, nhưng hơn tất cả, nghĩ về gia đình, anh đã vượt qua sự yếu đuối của chính bản thân.
“Tôi nhớ một lần đến quán cháo trắng trên đường Hàng Xanh. Tôi đói quá. Lúc đó là 3 giờ sáng, tôi đi lang thang, cũng không biết ngủ ở đâu vì 10 giờ ký túc xá đóng cửa rồi.
Trong phim “Đồng tiền xương máu” có một chi tiết, cái anh kỹ sư đó đói quá, anh mới giựt một cái bánh ú của người ta. Anh vừa chạy vừa ăn, khi người ta bắt được thì anh rất xấu hổ. Tôi cũng rơi vào hoàn cảnh như thế...
Thời điểm đó, tôi đứng giữa ranh giới thiện và ác. Nếu mình không vững thì mình có thể trở thành đối tượng xấu, có thể giật đồ hoặc làm việc xấu. Nhưng tôi luôn nghĩ về gia đình, điểm tựa lớn của cuộc đời để nghĩ rằng, nếu mình giựt cái gì đó của ai, mình làm điều xấu thì gia đình mình như thế nào?
Khi đi ngang qua quán cháo trắng, tôi đói quá mà không còn tiền. Tôi đứng nhìn người ta ăn cháo trắng mà nước miếng cứ chảy ra, tôi ước gì mình được một tô cháo... Đứng một lúc, tôi bước vào xin chị bán cháo: “Chị, chị có thể cho em xin một tô cháo?” Chị nói: “Từ từ, đợi chị hết khách, còn thì chị cho. Chứ chị bán, chị cũng nghèo mà chị đâu có tiền đâu. Thế là mình ngồi chờ, chờ đến 3 giờ sáng, vừa nhìn nồi cháo vừa thót tim khi nồi cháo vơi dần. May là còn cháo khét dưới đáy, không ai mua nữa. Thế là chị bán cháo bảo vào ăn.
Tôi phụ chị rửa bát và vét hết cháo khét để ăn, cảm thấy ngon vô cùng tận. Còn hai, ba cục dưa mắm trong đó, nó còn ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào. Sau đó, tôi trở thành người phục vụ cho chị bán cháo. Đó là công việc đầu tiên của tôi ở đất Sài Gòn.”
Nhưng sau một thời gian bươn chải, tôi học xong rồi và cũng bon chen không nổi nên quyết định rời Sài Gòn để trở về quê làm nông dân. “Thời đó Lê Tuấn Anh, Lê Công Tuấn Anh, Diễm Hương, Lý Hùng, Mộng Vân... quá nổi tiếng. Tôi không thể chen chân vào. Lúc đó nếu Linh muốn xách dép cho họ cũng không thể được. Ngày đó tôi được gọi là Linh “ống hút” vì người ốm như cái ống hút vậy đó.
Về quê, tôi nhớ Sài Gòn như nhớ... người yêu vậy. Người ta sống ở Sài Gòn đô hội với tất cả mọi thứ, còn tôi sống với cái nồi đen, nứt, móp và cái mùng rách, gần như tôi không dám mở ra. Đó là gia sản của mẹ tôi”, nam MC nhớ lại.
Lần thứ hai lên Sài Gòn, Quyền Linh mang theo 2 lít gạo và một chai nước mắm và một hũ chao. “Tôi nói với mẹ: “Chết sống con cũng bám trụ Sài Gòn. Tôi đi xe đò, cái xe đốt than nóng lắm. Anh lơ xe bảo vào trong ngồi cho khỏi nóng. Tôi bảo ngồi ngoài được rồi vì tôi không có tiền. Nóng tôi cũng chịu được, chỉ cần người ta cho tôi đến Sài Gòn. Xe xa dần, tôi vẫn cảm nhận được nước mắt của mẹ rơi xuống.
Một bên là nước mắt của mẹ, một bên là Sài Gòn đô hội, trước đó mẹ nói ở lại, nhưng “nếu ở lại cả nhà cùng chết à?”- tôi nói với mẹ. 5 đứa em sống dưới mái nhà không che nổi nắng mưa- tôi quyết tâm bằng mọi giá phải đi...
Anh lơ xe thương tôi, anh không lấy tiền, lại còn cho 2 củ khoai mì. Ở tại bến xe miền Tây chợ Lớn, tôi lang thang giữa dòng người và không biết đi về đâu. Tôi xin anh bảo vệ rạp Thăng Long để ngủ nhờ ở vỉa hè trước rạp. Con đường nghệ thuật lúc đó đối với tôi vô cùng tối tăm, tôi không nghĩ mình đi theo con đường nghệ thuật đâu.
Sau đó, tôi làm công việc bốc vác ở chợ Cầu Muối. Sau 3 tháng khuân vác, thậm chí lau xe, rửa xe, làm tất cả công việc nhưng không có lương. Tiền công của anh là những rau củ dập, rơi rớt... đem về để ăn. Gần như lúc đó, ai ở chợ Cầu Muối cũng biết tôi.
Sau đó, tôi không làm khuân vác nữa mà chuyển sang buôn bán. Tôi lượm những củ cải rơi rớt, người ta bỏ đi, tôi gom lại mang về gọt hết chỗ hỏng, rồi cho phần trắng đẹp vào bao mang ra chợ Cầu Muối bán”, anh kể lại sự khó khăn khi bám trụ Sài Gòn sau khi ra trường.
Cơ hội trở thành diễn viên đến với Quyền Linh trong thời gian anh đi theo các đoàn làm công việc hậu đài, bê vác, nấu cơm và ... đóng vai quần chúng trong phim “Phạm Công – Cúc Hoa”, bộ phim nổi tiếng của Lý Hùng. Tuy nhiên, khi phim chiếu, anh tìm mãi mà không biết mình ở đâu...
Sau đó nhờ sự quý mến của các nghệ sĩ, Quyền Linh dần có cơ hội. “Đạo diễn Lê Hoàng mời tôi vào vai diễn đầu tiên có số phận trên phim điện ảnh. Anh Hoàng nói sẽ cho tôi một vai xuất hiện từ đầu đến cuối. Tôi mừng quá, cả tuần không ngủ được. Mỗi lần đến quay, tôi được makeup hóa trang đã đời lắm, nhưng khi chuẩn bị quay thì tôi được che mặt lại, chỉ hở hai con mắt. Lúc đó tôi mới biết mình đóng vai gián điệp. Suốt 2 tuần đóng phim, tôi đều đeo mặt nạ. Tôi chỉ được khán giả nhìn mặt ở cảnh khi bị đánh xỉu, lột mặt nạ. Đó là cảnh cuối cùng của phim!”, anh hài hước kể lại.
End of content
Không có tin nào tiếp theo