Trương Quỳnh Anh: 'Tôi và anh Tim vẫn giữ quan hệ bình thường. Chúng tôi cùng bị dư luận đổ oan rất nhiều'
Trương Quỳnh Anh đẹp như nàng thơ, tung bộ ảnh lãng mạn với 2 mẫu nam / Trương Quỳnh Anh khoe vai trần
Chào Trương Quỳnh Anh, theo phim truyền hình khoảng 3 đến 6 tháng, thời gian chăm sóc con trai được sắp xếp như thế nào?
Tôi và ba Sushi chia nhau ra chăm sóc con. Bây giờ ba Sushi cũng đi phim nhiều, khi anh ấy nhận phim nào đó bắt buộc tôi không nhận phim, dành thời gian chăm sóc con nhiều hơn. Khi tham gia “Đường về có nhau", ba Sushi cũng hỗ trợ để chăm sóc con, đưa đón con đi học về.
Khi chị đóng xong phim, về bé phản ứng thế nào, có lạ mẹ không?
Tất nhiên không lạ vì con cũng lớn rồi, không còn trong khoảng thời gian không gặp mặt sẽ bị lạ nữa nhưng đâu đó tôi vẫn nhìn thấy được một khoảng cách nào đó. Tuy cử chỉ rất nhỏ của con thôi nhưng cũng đủ làm tôi rất buồn. Điều đó tôi không chia sẻ được với ai cả và cho dù có chia sẻ cũng là vấn đề của riêng tôi, không ai hiểu được. Tôi cứ im lặng, vượt qua những nỗi cô đơn, hụt hẫng đó mình tôi. Bây giờ công việc tôi phải làm, tôi cũng tự hứa với bản thân xong phim này tôi sẽ dành thời gian cho con. May mắn tôi không bị quá đam mê đến mức phải đánh đổi thời gian bên con được. Vừa xong phim tôi dành hết toàn bộ thời gian cho con.
Trương Quỳnh Anh
\
Trông chị cũng khá mỏng manh, không phải dạng cường nữ nhưng lại lại kham hết những vấn đề trong cuộc sống cũng như tinh thần. Có phải chị đã hoàn toàn quen với cuộc sống của bà mẹ đơn thân và đâu là khoảnh khắc chị thấy mình yếu đuối nhất?
Nếu nói để quen với cuộc sống của bà mẹ đơn thân chưa, thật sự bây giờ tôi quen rồi. Trước đây khi mới dọn ra riêng, tôi không ngủ được suốt 2 tháng. Tôi là người rất nhạy cảm và nhiều khi tôi tự làm khổ tôi. Tôi nghĩ đến những điều tiêu cực xung quanh tôi, tại sao trong những lúc khó khăn không ai bên cạnh, kể cả con. Lúc đó tôi cũng đang tham gia phim và tôi phải tự mình vượt qua khoảng thời gian đó. Lúc tôi cảm thấy cũng cực nhất là khi tôi vẫn có công việc nhưng tôi cứ cảm thấy như vậy hoài. Mỗi năm, tôi đều nghĩ sang năm mới tôi sẽ có niềm vui khác, sẽ không bao giờ rầu rĩ mãi một chuyện nhưng nó khiến tôi mệt mỏi. Điều khiến tôi khó chịu nhất là đi làm về mệt mỏi, mở cửa ra ngôi nhà tối và lạnh nhưng lại không muốn nói với ai, kể cả ba mẹ tôi. Khi ba mẹ tôi gọi điện thoại về, tôi chỉ nói đến những chuyện vui. Tôi cảm thấy ba mẹ không ở cạnh tôi nhiều, cho dù có nói đến những điều đó cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì và làm ba mẹ lo lắng hơn nên tôi tự mình vượt qua.
Đến hiện tại, theo chị, chị đã thực sự buông bỏ được tất cả nặng nề đó chưa?
Hiện tại tôi đã buông được khoảng 90% đến 95% rồi. Điều làm tôi lo lắng nhất là bé Sushi con tôi. Con tôi bây giờ đang trong giai đoạn chuyển đổi tâm lý khác, tôi lại không có ở bên cạnh con, không hiểu được con thế nào. Nhiều khi chỉ một tuần tôi tập trung vào phim, khi về con có những câu nói lớn quá so với những gì tôi tưởng. Tôi lúc nào cũng muốn bản thân là người chăm sóc trực tiếp cho con, phải là người hiểu con nhất nhưng khi về chợt nhận ra tôi không hề hiểu con, điều đó khiến tôi rất lo lắng. Tôi cũng đang kẹt một phim khác nhưng tôi nói rằng sau phim này có lẽ tôi phải dừng lại một thời gian. Làm phim là vì đam mê, tôi cũng muốn cân bằng cuộc sống nhưng có những lúc tôi tập trung quá vào công việc, không thể nào lo cho con được nên cảm thấy rất sợ. Con tôi là con trai và tất nhiên con sẽ thích bên cạnh ba nhiều hơn, tôi chỉ sợ một ngày tôi tập trung vào công việc quá, về nhà con không thèm nhìn mặt tôi.Tôi rất sợ điều đó. Cũng có những lúc tôi về thăm con, kêu con xuống chơi với mẹ nhưng con không xuống. Với một tâm hồn nghệ sĩ như tôi, tôi nghĩ chỉ cần con không cần tôi, tôi đã cảm thấy sợ rồi.
Khi đang tham gia gameshow, chị đã bất chấp mọi thứ, chạy về ngay khi nghe tin con bị ốm nhưng lúc đó lại có những tin đồn không hay nói rằng chị bỏ trốn đi chơi với chồng cũ. Sự thật về tình mẹ con lại bị bóp méo bằng thị phi. Lúc đó chị có tổn thương không?
Tôi không tổn thương gì vì tôi trong nghề cũng lâu rồi. Những thị phi bên ngoài rất bình thường. Khi đó bản năng của người mẹ thế nào tôi sẽ làm thế đó. Điều gì tốt cho con tôi nhất tôi sẽ làm, kể cả mọi người có thêu dệt câu chuyện nhiều hơn như vậy, tôi vẫn chấp nhận. Một khi tôi quyết định đi về nghĩa là tôi đã chấp nhận hết mọi rủi ro, tất cả những câu chuyện của mọi người, dù là chuyện gì đi nữa tôi vẫn quyết định đi về. Tôi cũng suy nghĩ việc quyết định đi về với con cũng không ảnh hưởng đến quá trình quay của mọi người.
Biết là sau phim này chị sẽ dành một khoảng thời gian cho con trước khi nhận phim mới. Chị đã tính kế hoạch gần gũi, dạy dỗ con mà vẫn không tạo khoảng cách chưa?
Để dạy con được trước tiên phải xem lại bản thân mình vì đã không dành thời gian cho con. Tôi đã làm tốt nhất những điều tôi có thể làm chưa lại trách con. Khi tôi trách con xong tôi cũng dằn vặt bản thân tôi, tại tôi không dành thời gian cho con, con trẻ cũng không hiểu chuyện gì. Xong phim, tôi sẽ dành thời gian cho con. Đầu tiên chắc tôi phải đi gặp bác sĩ tâm lý, giải quyết hết những vấn đề tâm lý của bản thân, sau đó tôi sẽ học lớp tâm lý của trẻ, con tôi đang ở độ tuổi nào tôi sẽ học ở độ tuổi đó. Trước đây tôi cũng từng làm điều đó rồi, khi con tôi ở tuổi lên 3, khi đó bé lì và quấy hơn bây giờ rất nhiều. Lúc đó tôi phải nghỉ phim 2-3 năm để có thể bên cạnh con, làm bạn của con và hướng con theo hướng mà tôi cảm thấy tốt nhất.
Sau thời gian dịch bệnh, phim cũng khó đi, show ca nhạc cũng không nhiều, chị có đảm bảo chi phí lo cho con được không vì khi con càng lớn, chi phí sẽ càng nặng?
Đó cũng là vấn đề tôi và rất nhiều phụ huynh khác lo lắng. Không có dịch, với một người mẹ đơn thân lo lắng cho bản thân và con cũng rất khó rồi, đừng nói đến lúc dịch, nghệ sĩ bị tê liệt hoàn toàn ở nhà, không có làm được việc gì cả. Bản thân tôi khi làm nghề, đi trên đoạn đường đời của mình, tôi thấy cô độc và lúc nào cũng phải cố gắng mạnh mẽ. Nếu tôi bệnh, chỉ cần cảm hay khàn tiếng chắc cũng không ai lo cho tôi, cũng không ai có thể quán xuyến được những việc trong nhà cho tôi. Ba mẹ tôi ở nước ngoài, chị gái cũng có gia đình riêng. Ai cũng có cuộc sống riêng nên tôi rất sợ bệnh.
Những lúc yếu đuối như vậy chị sẽ làm gì?
Cũng có những lúc tôi cho phép tôi khóc. Từ nãy giờ tôi cũng kìm nén, tôi sợ khóc ra cũng không làm gì được. Tôi không muốn nhắc lại những chuyện trong lòng. Tôi đã tập rồi, mỗi lần nghĩ đến tôi đều chuyển sang những chuyện khác.
Thời gian chị làm mẹ đơn thân cũng khá lâu, chị vẫn chưa mạnh mẽ hơn hay sao?
Tôi đã mạnh mẽ rồi. Điều đó không nằm ở vấn đề tôi là mẹ đơn thân. Tôi không muốn kể khổ với ai cả, trước đây cũng vậy. Tôi cảm thấy thương cho con tôi, có những lúc bé nói những câu làm tôi đau lòng. Tôi biết điều chính xác bé muốn là gì nhưng tôi không làm được. Tôi nghĩ không phải vì bản thân tôi vì nếu vì bản thân, tôi đã có thể chấm dứt những chuyện tồi tệ đó lâu rồi. Một phần vì con tôi nữa, tôi không muốn con chứng kiến những điều tiêu cực trong tuổi thơ. Điều đó như một nỗi ám ảnh khi tôi nghĩ đến vậy. Tôi rất thương con, biết con muốn gì, biết làm điều gì hạnh phúc cho con nhưng tôi lại không làm được, lực bất tòng tâm. Nhiều khi tôi cố gắng bỏ qua một bên nhưng khi một mình tôi lại rơi vào cảm giác đó. Tôi rất thường xuyên bị rơi vào cảm giác đó và tôi đang phải tập dần.
Người ta nói cảm xúc như một đứa con nít, đau thì khóc vui thì cười, nhưng chị lại không khóc, chị muốn qua chuyện khác, chị muốn kìm nén?
Rất mâu thuẫn! Người ta nói buồn lúc nào khóc lúc đó sẽ giải tỏa được hết tâm lý của mình nhưng bản thân tôi phải mạnh mẽ để vượt qua những cảm xúc tiêu cực đó. Khi đang ở trong cảm xúc tiêu cực và không có người chia sẻ còn tồi tệ và nguy hiểm hơn nữa vì khi đó sẽ bị hướng đến những hành vi tiêu cực khác. Khi đó tôi chỉ có một mình, tôi sợ chết nhưng đã có hành vi tiêu cực sẽ không làm chủ được bản thân.
Chị có nghĩ chị nên sớm mở lòng tìm một bờ vai khác, như vậy sẽ tốt hơn cho bản thân không?
Tôi đã mở lòng rồi nhưng không ai vừa lòng tôi cả. Mở cũng ở mức độ vừa phải thôi, trước đây tôi rất khép kín. Ai đó cũng gặp tôi ở ngoài cũng biết tôi nằm ở mức nói chuyện, xã giao. Còn bây giờ tôi cũng có đi chơi vài lần, không phải đi chơi riêng, tôi có đi gặp, xem họ như những người bạn vậy thôi. Đối với tôi, cảm xúc là một điều gì đó rất thiêng liêng. Tôi không thích nếu bạn bè giới thiệu một người nào đó mà bạn bè tôi thấy được. Kể cả tôi ráng chiều theo ý bạn, đi gặp, tôi cũng chẳng thích. Tôi nghĩ nên từ từ thôi. Khi gặp một người, có tần số cảm nhận được sẽ thích. Trước đây tôi cũng có vài người bạn thích tôi 8-10 năm, cũng là diễn viên và nổi tiếng, sau này họ còn nổi tiếng hơn tôi nhưng tôi không thích nổi người đó. Cảm xúc trong tôi rất mạnh.
Đến hôm nay, khi chị chia sẻ, có cảm giác gì đó khác hẳn với điều mọi người đang thêu dệt. Có phải chị cũng đã vì con quay lại với ba của bé nhiều nhưng không được?
Vì con có thử nhiều lần. Tôi xin đính chính là chưa bao giờ tôi lên tiếng hay ba Sushi lên tiếng hoặc chủ đích lên một tin nào đó để mọi người hoang mang và chú ý. Chúng tôi bị gieo tiếng đó nên cảm thấy rất buồn và bức xúc. Tôi cũng không biết nên nói với mọi người thế nào vì tin tức cứ lên như vậy. Có những gia đình bình thường ly hôn, gặp nhau vẫn bình thường, họ đi chơi cùng con, cuối tuần vẫn cùng con đi xem phim, còn tôi và anh Tim sợ đến mức không dám xuất hiện cùng nhau. Trước đó, tôi có nói rằng sợ lên báo chung nhưng khi đi chung với nhau lại bị chụp hình và nói là đánh bóng tên tuổi. Làm nghề hơn 10 năm, trong đầu tôi chưa bao giờ suy nghĩ mang chuyện đời tư, gia đình, con cái nói ra vào, như vậy tội con lắm. Con tôi bây giờ cũng biết chứ, cũng biết dùng mạng xã hội rồi, nếu bé lên xem được sẽ nghĩ thế nào về ba mẹ. Nếu việc đó chúng tôi thật sự có làm cũng không tức, chúng tôi sẽ lựa lời nói với con. Chuyện này không có nên chúng tôi cảm thấy rất oan ức. Nhiều khi con tôi hỏi tôi cũng giải thích, cũng may mắn Sushi hiểu được chuyện đó.
Những cặp vợ chồng khác sau ly hôn vẫn thoải mái đi chơi cùng con, chị và ba Sushi phải thống nhất thế nào để vừa có thể cho con cảm nhận được được sự ấm áp của cả hai, vừa có sự riêng tư cho bản thân?
Con tôi vẫn nhận được tình cảm đầy đủ của ba mẹ nhưng không song hành cùng nhau trong cùng một thời điểm. Đó cũng là điều tôi suy nghĩ, không biết làm sao tốt hơn ở thời điểm này. Chỉ hy vọng thời gian qua đi và là một liều thuốc làm tôi cảm thấy nguôi ngoai và khán giả bớt để ý đến chuyện đời tư của gia đình, như vậy gặp nhau cũng tự nhiên hơn. Còn bây giờ gặp nhau cũng rất sợ bị nói ra nói vào.
Mối quan hệ của bạn và Tim vẫn bình thường?
Bình thường cũng không hẳn nhưng những gì liên quan đến con chúng tôi sẽ nói chuyện với nhau. Những chuyện khác tôi nghĩ mỗi người đã có cuộc sống riêng, không nên xen vào cuộc sống của nhau.
Ngoài vấn đề nuôi dạy, ba Sushi có chia sẻ gánh nặng về chi phí nuôi con không?
Chi phí nuôi con tôi và anh Tim cùng nhau lo lắng cho con.
Vừa rồi có một dòng trạng thái của Tim ý nói muốn quay lại với chị, chị đọc và có suy nghĩ thế nào?
Khi đã quyết định cho người ta có cuộc sống riêng, tôi không muốn xen vào cuộc sống của người ta. Hôm đó người ta làm gì, gặp ai, ngủ chưa, dậy chưa, tôi không muốn xen vào. Tôi không xem những tin tức đó hay Facebook anh ấy đăng gì. Cũng có một số bạn trong FC gửi cho tôi xem, tôi không biết vì không nói trực tiếp với tôi, chỉ đăng lên như vậy không biết ý muốn thế nào nên tôi bỏ qua. Bây giờ tôi đang muốn bình yên, không muốn đầu óc nghĩ quá nhiều về điều đó.
Chị của hiện tại khác với chị ngày trước thế nào?
Một vài năm trước cứ vui thì cười, buồn thì khóc. Tôi cảm thấy khóc hoài cũng không vơi được bao nhiêu, lúc đó tôi luôn mong có thể tìm được người nào đó có thể chia sẻ được. Bây giờ tôi đã quen dần với cuộc sống, có thể tập được. Ở nhà tôi buồn hay hụt hẫng cũng có thể bỏ qua cảm giác đó. Tôi đã mạnh mẽ hơn!
Mục tiêu sắp tới của chị là gì?
Sắp tới tôi sẽ phải xinh đẹp hơn và khỏe mạnh hơn.
Cảm ơn Trương Quỳnh Anh về buổi trò chuyện này!
End of content
Không có tin nào tiếp theo