Đời sống

3 năm sau ngày ly hôn tôi mới dám đi bước nữa với người đàn ông không ai ngờ đến

Có quá nhiều định kiến khiến tôi lưỡng lự, nhưng cuối cùng, vì tình cảm thật sự, tôi và anh cũng quyết tâm đến với nhau.

Bình minh của đàn bà ly hôn… / Từ ngày ly hôn với chồng, cuộc đời tôi như bước sang trang mới

Tôi và Thành yêu nhau suốt 3 năm cao đẳng, sau đó ra trường 2 năm thì làm đám cưới. Trong thời gian yêu nhau, tôi quen biết bạn bè của anh nhiều, trong đó có Thức, bạn gần nhà, cũng là chí cốt của anh.

Tôi và Thức gặp nhau không nhiều, có khi vài tháng một lần trong dịp tụ tập với bạn bè anh. Thức là người hiền lành, vui tính, nói chuyện với anh lúc nào cũng tôi cũng thấy rất vui, tôi thấy quý mến anh, và cũng cảm thấy anh cũng như vậy.

Chúng tôi có kết bạn trên facebook, lâu lâu bình luận, nhắn tin hỏi han, nói vài ba thứ chuyện nhưng chủ yếu đều xoay quanh người yêu tôi mà thôi.

Tôi lấy chồng, hai đứa thích ở riêng nhưng mẹ chồng không đồng ý, bà nói gái về nhà chồng thì phải có trách nhiệm với nhà chồng, trốn tránh là không được. Tôi cũng không dám ý kiến gì. Nhưng sống cùng có thời gian ngắn mà bao nhiêu chuyện xảy ra. Bố chồng không hay nói nhưng hảy để ý vặt, soi mói. Mẹ chồng thì khó tính, đồng bóng, lại hay chửi bậy. Tôi vừa mới về mà lỡ làm gì sai, mẹ chồng sẵn sàng chửi bới, cho ăn đủ thứ linh tinh ngay.

Ảnh minh hoa
Ảnh minh hoa

Chồng tôi nhác việc nhà, đi làm về là coi như xong nghĩa vụ, trong khi tôi đầu tắt mặt tối, bố mẹ chồng ở nhà suốt nhưng cũng không đỡ đần gì tôi, cứ đi chơi, xem ti vi, đợi tôi đi làm về chợ búa cơm nước, mà ngày nào bà cũng cằn nhằn tôi chậm chạp nọ kia.

Cưới nhau hơn 1 năm, tôi sinh con nên nghỉ việc ở nhà. Chồng coi tôi như kẻ ăn bám, anh nói lấy vợ đúng là đeo cùm vào cổ. Nghĩ mà tủi thân kinh khủng. Tôi không trông mong gì được vào chồng, nhờ anh cái gì cũng không được, mà mẹ chồng mà biết bà thế nào cũng bảo tôi lười nhác, ỷ lại.

Rồi khi con tròn tuổi, tôi phát hiện chồng có bồ. Thời gian đó tôi đau khổ kinh khủng. Anh ruồng rẫy mẹ con tôi, đòi ly hôn, tôi níu kéo khuyên nhủ đủ đường nhưng anh vẫn nhân tâm. Cuối cùng, khoảng nửa năm sau, chúng tôi ra tòa. Tôi ôm con về cho ông bà ngoại rồi xin đi làm lại. Mọi thứ đổ vỡ nhanh đến mức tôi không ngờ đến.

Trong suốt thời gian đó, thỉnh thoảng tôi có liên lạc với Thức, anh động viên tôi. Tôi chia tay chồng rồi nên cũng muốn cắt đứt mọi liên hệ nhưng chính Thức chủ động hỏi thăm tôi. Tôi nói chuyện với anh nhiều hơn, có khi anh còn sang rủ tôi đi uống nước, gửi quà về cho con gái tôi.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Khoảng 1 năm sau đó, anh đột ngột ngỏ lời yêu tôi. Thật sự đây là điều tôi sợ nhất, bản thân tôi cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng anh lại là bạn thân với chồng cũ, còn bao nhiêu định kiến, rào cản, làm sao tôi có thể. Tôi từ chối nhưng anh cứ đeo đuổi. Tôi càng đẩy anh đi anh lại càng tiến lại.

Cứ thế thêm một năm nữa, tức là hơn 2 năm sau ngày tôi ly hôn, bố tôi bệnh nặng phải đi cấp cứu. Thời gian khó khăn đó một mình Thức cứ chạy đi chạy lại, còn cho tôi vay tiền làm phẫu thuật cho bố. Tôi thật sự cảm động với tấm chân tình của anh.

Nhưng chẳng hiểu sao tôi biết chuyện này, anh nhắn tin dè bỉu tôi. Tôi buồn lắm, Thức bảo anh sẽ nói chuyện với Thành, có gì thì phải là anh chịu chứ không phải tôi. Dùng dằng thêm gần 1 năm nữa, tôi chấp thuận tình cảm của Thức, trong lòng còn ngổn ngang lắm nhưng tôi không muốn mất đi một tấm chân tình. Dù người nọ nói, người kia xì xào, tôi cũng thấy mỏi mệt vô cùng. Tôi không nghĩ được nhiều nữa, thôi thì đành mặc kệ, duyên phận đến đâu thì chấp nhận đến đó vậy. Có chị em nào ở cùng hoàn cảnh có thể chia sẻ với tôi không?.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm