Đời sống

4 tuổi mất mẹ, lên Đại học thì bố qua đời, đến năm 30 tuổi chàng thanh niên lại phát hiện bị ung thư

Dù cuộc sống có nhiều mất mát và khó khăn nhưng chàng trai vẫn tiếp tục cố gắng chống chọi với bệnh tật.

Hãy uống nước ép dưa hấu theo cách này để ngăn ngừa ung thư và đột quỵ / Giải độc gan, ngừa ung thư hiệu quả với loại rau xanh có trong vườn nhà

Có những người sinh ra và lớn lên đã gặp nhiều may mắn, có cuộc sống sung túc. Tuy nhiên, có những số phận lại gặp đủ muôn vàn đau thương, khó khăn.

Mới đây, một chàng trai 30 tuổi kể về cuộc sống của mình: "Mình vừa nhận kết quả ung thư dạ dày, không nghĩ cuộc đời lại trớ trêu như vậy.

Năm nay mình 30 tuổi có lẽ cũng đã có tuổi nhưng thôi mình xưng là “Mình” cho thân thiện, mình kể cho các bạn nghe về cuộc sống của mình. Bài khá dài, mong các bạn thông cảm…

Mẹ mình mất năm mình 4 tuổi, bố 1 tay nuôi nấng mình. Mình từ nhỏ đã học làm việc nhà vì bố mình trước kia không được học, mọi người gọi là ít học đấy, chỉ biết đọc, biết đếm, học hết đọc đếm là nghỉ…Ông bà không cho đi học nên từ ấy đến giờ công ăn việc làm không ổn định, không có nghề nghiệp gì ngoài ngày trước làm nông dân. Ông bà mất thì mới lên thành phố cùng với mẹ đi làm công nhân nhưng mẹ mình mất sớm…Bố vẫn tiếp tục làm từ ấy...Để có tiền cho mình đủ ăn, đủ học, có quần áo mặc, có cơm ăn, có tiền trả tiền nhà thì bố phải làm 10 - 14 tiếng/1 ngày.

Ngày xưa bố mẹ mình lên đây không có tiền mua nhà, vay họ hàng người thân mỗi người 1 ít để mua căn nhà cấp 4 xong cứ thế đi làm trả dần… May là họ hàng, người thân đều tốt, cho vay nhưng không tính lãi…mà suốt bao nhiêu năm thế mọi người tính là cho không chứ lấy làm gì. Nhưng bố mình không muốn lấy không của ai cái gì.

Có bố mình trả hết, đến tận năm lớp 11 mới trả xong. Còn mình thì từ nhỏ đã phải tự lập, đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, quét nhà, lau nhà…làm đủ thứ việc. Bố bận vậy nên mình phải giúp bố. Không biết các bạn ở đây từng trải qua cảm giác giặt quần áo bằng nước lạnh, nước đun bếp củi để uống và để tắm rửa, tivi phải qua nhà hàng xóm xem nhờ chưa, thức ăn hàng xóm còn có chia cho bố con mình…vất vả, hơi cơ cực 1 chút nhưng nghĩ lại vẫn thấy vui, hàng xóm cũng nhiều người tốt bụng.

Từ lúc mình hình dung ra được cuộc sống của gia đình mình, mình đã tự hứa với bản thân. Sau này phải cố gắng kiếm tiền để chăm sóc bố, xây nhà, xây cửa, mua đồ dùng cho bố. Bố thì lúc nào cũng động viên mình phải cố gắng, phải có học vì bố là người ít học nên bố hiểu cảm giác không có kiến thức là như nào. Bạn bè đồng trang lứa bố gia đình êm ấm, nhà cửa xe cộ đàng hoàng còn bố…cứ nhắc đến bố lại buồn, bố còn nói nếu còn có mẹ ở bên thì tốt. Từ lúc mẹ mất thì bố không có ý định lấy vợ 2 vì bố còn yêu mẹ, 1 phần vì gia đình nghèo, đàn ông ít học có ai để ý…bố hay nói như vậy.

Đỗ đại học, mình đỗ 1 trường đại học cũng bình thường thôi. Mình đỗ đại học là bố mừng lắm, ít ra thì con đường học tập còn rộng mở. Từ lúc sinh viên năm nhất, mình đã đi làm thêm, làm đủ…Hồi ấy có cả phát tờ rơi (không phải chạy quảng cáo như bây giờ), rồi làm gia sư, buôn đi bán lại nào là hoa, là socola, là móc chìa khoá,…). Mình làm đủ mọi ngành nghề miễn là không phạm pháp và kiếm ra tiền để lo cho bản thân. Từ năm 2, mình đã có tiền gửi về cho bố, mỗi tháng mình nhớ không nhầm là ít nhất 500 nghìn sau tăng dần lên. Có tiền sơn lại nhà, mua cái tivi con con, mua cái tủ lạnh thay cho cái đã cũ, cái bếp ga, rồi máy giặt…

Mọi thứ đang đi vào quỹ đạo, như những gì mình mong muốn thì 1 ngày năm 4, mình nhận được 1 cuộc điện thoại gọi: Th... à. Bố cháu tai nạn mất rồi.

Mình không thể tin được, tại sao ông trời đối xử với mình như vậy, 4 tuổi mẹ mất, sống vất vả, khó khăn đến khi cuộc sống ổn ổn trở lại để lo cho bố thì bố mất… Mình bỏ hết việc học, việc làm, về thì mọi thứ đã quá muộn.

Cũng may được họ hàng, anh em bạn bè an ủi, nhiều lúc mình còn nghĩ đến việc không thiết sống nữa nhưng rồi lại nghĩ như vậy bố mẹ sẽ buồn. Bố mẹ chắc chắn muốn mình sống 1 cuộc sống hạnh phúc và thành công nên lại tiếp tục cố gắng.

Ra trường, kiếm được 1 công việc lương 11 triệu, với mình như vậy là cao vì mình còn làm thêm bên ngoài. Vừa ra trường thu nhập đã rơi vào tầm 14-15 triệu/1 tháng, đó là chuyện cách đây 8 năm.

Đến năm 23 tuổi, mình có bạn gái. Chúng mình đã có những ngày hạnh phúc bên nhau nhưng kéo dài được 2 năm thì bạn ấy có người mới. Yêu người mới trong khi đang yêu mình mà các bạn bây giờ gọi là “Cắm sừng”, chúng mình chia tay. Từ ấy đến giờ, mình mất niềm tin vào tình yêu, mục đích sống của mình duy nhất là kiếm thật nhiều tiền để xây lại căn nhà ở quê khang trang rộng rãi. Sau đó mua 1 căn nhà trên Hà Nội, mua 1 chiếc ô tô để thuận tiện công việc, sau đó làm gì thì làm. À mình quên mất, nhà mình ở quê thì cô chú mình ở nhờ, mình cũng muốn vậy cho nhà có hơi người.

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi đi, mình cố gắng cho tới năm nay 30 tuổi, cũng trải qua nhiều biến cố thăng trầm trong công việc, rồi đầu tư kinh doanh…Và thời giam làm việc của mình cũng chiếm nhiều thời gian, 1 ngày mình làm việc 10-18 tiếng, có khi làm thông ngày để chạy chương trình…

Kinh doanh buôn bán mà, mình không tập trung là chậm hơn người ta rồi thì mình cũng đã sửa sang khang trang căn nhà ở quê, ở trên này thì mình mua căn chung cư hơn 1,5 tỷ ngoại thành Hà Nội, mua 1 chiếc xe bán tải để phục vụ việc vận chuyển hàng liên quan đến nội thất của mình…

Mọi thứ rất ổn có duy nhất việc ăn uống, giờ giấc công việc là không ổn… Nên đợt vừa qua, mình có dấu hiệu giảm cân, hay đau bụng, đi WC ra máu. Mình cũng đủ thông minh để tra Google các dấu hiệu thì mình thấy đúng dấu hiệu của ung thư dạ dày nên hôm trước, mình đi kiểm tra bác sĩ cũng nói là có thể ung thư dạ dày, cần kiểm tra thêm. Mình nhờ 1 người bạn đưa mình đi kiểm tra ở viện K 1 lần nữa thì giờ cầm trên tay kết quả chính xác là ung thư dạ dày giai đoạn 2.

Chẳng biết nói gì nữa…bạn mình và bác sĩ bảo vẫn có thể chữa trị được, phải thật tích cực nhưng mình cảm thấy buồn.

Tại sao những lúc mình tưởng chừng như mọi thứ đã ổn, mình còn muốn sắp tới sẽ yêu 1 cô gái, lập gia đình, sau đó sinh con…có 1 cuộc sống bình thường nhưng giờ mình lại bị ung thư, mà còn giai đoạn 2…

Thôi thì lại cố gắng vượt qua, dù có phải bán nhà, bán xe thì mình cũng phải cố gắng chữa trị để chiến đấu với cuộc sống tiếp. Bao nhiêu khó khăn mình đã vượt qua, bệnh tật có là gì…mất gia đình, mất người yêu, còn nỗi đau gì đau hơn nữa… Mình tâm sự chút cho nhẹ lòng, về chuẩn bị tinh thần điều trị thôi mọi người à".

ung thư da dày 0

Trải qua cuộc sống đầy đau buồn, vất vả, chàng thanh niên lại nhận kết quả ung thư dạ dày giai đoạn 2.

Dưới bình luận, nhiều người động viên chàng trai tích cực chữa bệnh: "Cố lên em. Chính vì trải qua nhiều đau thương mất mát nên em càng phải cố gắng lên nữa", "Cố lên anh nhé! Hy vọng anh có thể vượt qua được. Nếu một chuyện có chuyển biến xấu thì nó sẽ diễn biến xấu nhất có thể (lúc nào cũng vậy)", "Cố gắng lên bạn trẻ, cho dù khó khăn bao nhiêu nhưng cũng sẽ không chiến thắng được lý trí con người. Bạn còn cơ hội, hãy cố gắng chiến đấu. Chúc bạn nhanh khỏi và tiếp tục thực hiện những giấc mơ còn đang đợi bạn phía trước"...

ung thư da dày 0

ung thư da dày 1

Cư dân mạng động viên chàng trai cố gắng chữa bệnh.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm