Nhìn cảnh khói hương lạnh lẽo, tôi rơi nước mắt vì xót xa cho bố mình.
Vợ chồng anh trai tôi buôn bán ở chợ. Họ đi suốt, thức khuya dậy sớm để kiếm tiền nên chẳng có nhiều thời gian chăm sóc bố mẹ. Đầu năm nay, bố tôi bị bệnh rất nặng, phải nằm viện 3 tháng ròng. Khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi thuê người chăm sóc ông và cũng túc trực, ra vào bệnh viện. Còn anh trai tôi chỉ ghé đến viện thăm bố rồi về. Anh ấy chưa từng ở lại đêm với bố một lần. Tôi hiểu, cuộc sống của anh chị cũng khó khăn khi phải nuôi 3 đứa con. Nhưng chăm sóc bố mẹ là chuyện quan trọng, không thể cứ nhờ vả mãi vào em gái được. Thú thật, đợt đó, tôi rất giận anh mình.
Bố tôi không qua khỏi, lúc hấp hối, vợ chồng anh trai tôi mới đến viện nhìn mặt ông lần cuối. Theo di nguyện của bố, chúng tôi để tro cốt của ông ở nhà từ đường và luôn dặn dò anh trai phải hương khói cho ấm cúng. Còn mẹ, tôi đưa bà đến ở cùng vợ chồng mình để tiện chăm sóc và cũng để bà khuây khỏa nỗi đau.
Sau chuyến về quê vào chiều thứ 2 mà không báo trước với anh trai, vợ chồng tôi đã đưa ra quyết định cứng rắn. Nhìn ngôi nhà khóa cổng im ỉm, tôi đã thấy khó chịu. Vào phòng thờ, nhìn bàn thờ bố lạnh lẽo hương khói, tim tôi đau thắt lại. Tôi gọi điện cho anh trai, anh ấy bảo đang bán hàng và chỉ thắp hương khi nào về nhà thôi. Mà vợ chồng anh về nhà thường là hơn 10 giờ tối rồi.
Ngay hôm đó, chúng tôi đã đưa tro cốt của bố về nhà mình thờ cúng. Tôi không muốn bố chịu cảnh lạnh lẽo, hiu quạnh ngay khi đã mất. Nhưng anh trai lại trách chúng tôi ích kỉ, nông nổi, không hiểu cho hoàn cảnh của anh khi tự ý đưa bố đi. Anh là con trưởng, lại ở nhà từ đường. Tôi đưa tro cốt bố đi thì hàng xóm láng giềng họ hàng sẽ chê trách anh. Giờ anh ấy giận dỗi, gọi điện cho mẹ tôi, bảo tôi ỷ tiền nên muốn làm gì thì làm, không biết tôn trọng anh ruột. Tôi buồn quá. Phải làm sao để anh ấy hiểu lỗi sai của mình đây?
Theo Phụ nữ Việt Nam
Ảnh minh họa.