Đời sống

Bác giúp việc thường xuyên mất tiền, tôi phát hiện sự thật đau lòng

DNVN - Một chuỗi biến cố đáng sợ và đầy bất ngờ đã diễn ra trong gia đình tôi, bắt đầu từ những lời kêu mất tiền của người giúp việc, dẫn đến việc phát hiện một sự thật đáng sợ đằng sau.

Chẳng biết chị chồng tôi vô tư thật hay giả vờ ngây ngô mà sống khôn hết cả phần người khác / Ở nhà chăm con nhỏ lại thành chân nhận hàng và trả tiền thay chị chồng, dâu trẻ bức xúc hỏi cách đòi lại tiền

Bác Lan, người giúp việc trong gia đình, đã liên tục than phiền về việc mất tiền. Trong vòng một tháng, đã có ba lần bác ấy báo cáo việc mất tiền, mức độ từ vài trăm nghìn đến cả triệu đồng.

Điều đáng chú ý là thường thì chủ nhà mới phải kêu mất tiền, nhưng trong trường hợp này, người giúp việc lại liên tục trình báo mất tiền, khiến tôi cảm thấy bối rối và hoang mang. Tôi nghĩ có thể bác ấy quên mất hoặc để tiền linh tinh nên không nhớ, nhưng bác ấy vẫn khẳng định là mất tiền.

Ảnh minh hoạ.

Ảnh minh hoạ.

Mỗi lần điều này xảy ra, tôi cảm thấy mất niềm tin và không thoải mái. Tôi quyết định tìm người thay thế để ngừng hợp đồng với bác Lan. Nhưng một sự thật đáng sợ đã nảy ra trước mắt tôi.

Một ngày, cô bạn gái tên Hương của con trai tôi gọi điện thoại. Cô ấy nói rằng số tiền tiết kiệm của con trai cô ấy đã bị đánh cắp - một số tiền mà bé đã tiết kiệm trong suốt 10 năm. Tôi tỏ ra thông cảm và hỏi cô ấy đã tìm ra ai là thủ phạm chưa. Hương kể rằng, con út của cô ấy thấy con trai tôi đã vào phòng của cô ấy vào một ngày thứ Bảy gần đây.

Tôi tỏ ra ngạc nhiên và khẳng định ngay rằng vào tối hôm đó có năm gia đình đến ăn tại nhà tôi, không thể chỉ có con trai tôi vào phòng đó. Hương cũng muốn làm rõ để không bị vu oan trẻ con, vì vậy cô đề nghị tôi đưa con trai tôi đến nhà cô ấy để làm việc đối chất.

 

Tôi cảm thấy tự ái và lo lắng, nên tôi đã ngay lập tức đưa con trai tôi đến nhà Hương để làm rõ sự việc. Hương đã thử mọi lý lẽ, từ sự nhẹ nhàng đến sự khắt khe, thậm chí còn đe dọa, nhưng con trai tôi vẫn luôn khẳng định rằng mình không có hành vi ăn trộm. Cậu ấy còn cho biết rằng có nhiều đứa trẻ khác cùng vào phòng chơi vào ngày hôm đó.

Không có bằng chứng rõ ràng để buộc tội cho con tôi, cuối cùng Hương đã phải từ bỏ. Khi rời khỏi nhà cô ấy, tôi đã thề không bao giờ chơi với người đã vu khống con trai mình về việc ăn trộm.

Ngày hôm qua, khi tôi trở về nhà sau công việc, bác Lan đã kéo tôi vào phòng của con trai tôi, chỉ vào một chiếc hộp gỗ. Tôi sốc khi thấy trong hộp có rất nhiều tiền và tiền đó xếp lộn xộn. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng và hoang mang.

 

Khi con trai tôi trở về sau buổi học thêm, tôi đã yêu cầu cậu ấy giải thích nguồn gốc của số tiền lớn đó. Đến lúc này, con trai tôi mới thú nhận rằng cậu ấy đã lấy tiền của cô Hương, bác Lan và cả bố mẹ.

Lời thú tội của con tôi đã khiến tôi gần như ngất đi. Tôi cảm thấy run lên vì sợ hãi. Tại sao đứa con ngoan ngoãn của tôi lại có thể có tật xấu như vậy? Cậu ấy nói rằng số tiền mẹ cho hàng tháng (800.000 đồng) không đủ để tiêu, nên cậu ấy mới phải làm việc này.

Con trai tôi đã bước vào con đường sai trái. Nếu chồng tôi biết chuyện này, anh ấy có thể sẽ trừng trị cậu ấy đến cái chết, và có thể thậm chí sẽ lao vào tôi vì không biết cách dạy dỗ con. Nhưng nếu tôi không nói, tôi cảm thấy mình cũng bất lực và lo lắng, không biết phải làm gì. Tôi đang đối mặt với một quyết định khó khăn và không biết phải ứng phó như thế nào.

 

1
Kim Thảo (tổng hợp)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm