Tôi 26 tuổi, là nhân viên kế toán ở một công ty tư nhân bình thường, là người tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và ra trường xin việc ở lại đây luôn. Anh ấy 28 tuổi, là nhân viên ngân hàng, chúng tôi quen nhau khi chat qua mạng. Sau một thời gian tìm hiểu, hai đứa đều có tình cảm và quyết định yêu nhau, tính đến nay là gần 7 tháng.
Anh tuy 28 tuổi nhưng chẳng biết làm việc gì ở nhà, là con một nên mẹ khá cưng chiều chẳng cho làm gì hết. Anh chỉ đi học và về nhà lên phòng đọc sách thôi, ăn uống hàng ngày cọng rau anh chỉ biết đó là rau thôi chứ không phân biệt được rau gì, quần áo cũng không biết giặt. Tất cả đều được mẹ làm cho hết, anh không phải đụng tay cái gì.
Khi quen nhau, tôi không thích con trai như thế, chỉ thích một người đàn ông biết chia sẻ công việc gia đình. Tôi có bày tỏ quan điểm của mình với anh và mỗi khi anh ghé phòng trọ tôi chơi, tôi thường chỉ cho anh rau này là rau gì, bày anh cách nhặt, rửa rau, anh đều nhiệt tình học và giúp tôi làm. Điều đó khiến tôi cũng rất vui. Anh là người hiền lành, giản dị, hiếu thảo và lễ phép với ba mẹ, không hút thuốc, không uống rượu, không ăn chơi. Anh rất ít bạn vì từ bé mẹ không thích cho anh đi chơi hay giao du gì bên ngoài, mẹ giữ anh ở nhà chơi một mình trong phòng, đi học mẹ đón về. Tính đến bạn bè, anh chỉ có 1-2 người bạn nam thôi. Lúc mới quen anh, gia đình xin được việc tốt cho tôi ở quê, nói tôi về làm cho ổn định và gần gũi gia đình. Anh rất buồn và xin tôi ở lại đây đừng về, anh nói sẽ yêu thương tôi suốt đời, chăm sóc và lo cho tôi.
Chúng tôi đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, anh yêu thương và quan tâm tôi nhẹ nhàng, không ngại đưa tôi đi chơi chung với đồng nghiệp, lúc nào cũng nắm tay tôi khi đi với mọi người. Có anh những ngày qua tôi thấy cuộc đời thật tươi đẹp biết mấy. Mẹ thấy anh đi làm nhiều hôm không ăn cơm tối ở nhà (làm về anh ghé ăn cơm với tôi) thì nói anh là tự ăn ở ngoài luôn đi, mẹ không nấu nữa. Anh có nói mẹ rất nóng tính và cực kỳ khó tính, lại sạch sẽ nữa, nhà mà có một hạt bụi là mẹ cũng không chịu được. Quen tôi thì thỉnh thoảng anh đi chơi, cuối tuần qua tôi chơi thôi.
Mỗi tuần, buổi tối đi làm về, anh thường ghé tôi chơi 2 lần. Mẹ không thích điều đó, chỉ muốn anh đi làm rồi về nhà thôi và cấm không cho anh đi chơi nữa. Mẹ nói lo trả xong nợ rồi ôn thi chứng chỉ ở ngân hàng, chừng nào xong rồi hãy tính chuyện khác. Lương hàng tháng của anh nhận về mẹ cũng giữ hết. Anh không được phép đi chơi hay ngủ qua đêm lại nhà bạn. Ngay cả việc đi cà phê với bạn bè, mẹ cũng không muốn cho đi. Mẹ nói anh hiền nên đi ra đường sợ người ta lừa gạt. Từ khi quen tôi, anh nhiều lần bị mẹ la mắng về chuyện đi chơi. Có hôm đi chơi với tôi về lúc 21h30, anh và mẹ đã to tiếng với nhau. Mẹ cấm cửa không cho anh đi chơi nữa, mẹ còn bỏ nhà đi để uy hiếp anh. Ba anh hiền khô nên chẳng can thiệp được gì.
Sau hôm đó, anh nhắn là sẽ không gặp tôi nữa vì muốn tập trung cho công việc và ôn thi, dù không gặp nhưng anh vẫn thương tôi. Nghe vậy tôi cũng ủng hộ anh, khuyên anh nên tập trung ôn thi cho tốt. Nhưng sau khi nói chuyện lòng vòng một lúc, tôi thấy nhiều chi tiết kỳ cục nên hỏi có phải mẹ cấm không? Lúc này anh khai thật là do mẹ không cho đi chơi nữa, nếu anh còn đi chơi thì mẹ đuổi ra khỏi nhà, đòi bán nhà chia tiền rồi ai muốn làm gì thì làm. Anh sợ mẹ đuổi ra khỏi nhà lắm, ngày nhỏ anh vi phạm một lỗi nhỏ đã bị mẹ đuổi một lần rồi. Hôm qua mẹ bỏ nhà đi luôn, anh khóc rất nhiều và mẹ dù có thế nào cũng là mẹ của anh, là người sinh ra anh, nên dù khắt khe thì anh cũng không muốn làm mẹ buồn, anh phải nghe lời mẹ nên chắc không gặp tôi nữa, bảo tôi ráng đợi anh thi xong và trả nợ xong rồi tính.
Tôi thực sự rất thương anh, chuyện con cái vâng lời cha mẹ cũng là điều tốt, nhưng tôi thấy anh nhất nhất cái gì cũng nghe lời mẹ hết, không có chính kiến hay quyết định cá nhân gì cả nên cũng nản. Mọi chuyện mẹ nói sao anh đều nghe theo hết, 28 tuổi rồi mà một tuần buổi tối đi chơi với bạn gái được 2 lần, thế mà cũng bị cấm. Lúc mới quen tôi, anh có kể đã yêu 5 người trước rồi, mối tình nào cũng vật vã, người cuối cùng anh yêu mẹ cũng bắt chia tay vì bạn ấy chỉ làm công nhân, không tương xứng. Anh cũng nghe theo mẹ và chia tay, giờ tôi là người thứ 6 rồi. Tôi có nên chờ anh và tiếp tục quen anh hay không?
Anh nói tôi ráng đợi, trả nợ xong anh sẽ chuyển ra ngoài ở, cưới sẽ thuê phòng trọ ở riêng chứ không ở chung. Tôi hoài nghi về điều này quá, vì mẹ không cho đi chơi anh còn không dám đi, dễ gì mẹ cho anh chuyển ra ngoài ở được. Mà có gan chuyển ra, mẹ dọa bỏ nhà đi, hay dọa chết một cái chắc anh lại bỏ tôi chạy về luôn. Tôi sợ cưới về nhỡ có xung đột gì anh sẽ không dám bảo vệ tôi, mẹ nói sao anh cũng sẽ nghe theo. Tôi không sợ ở trọ, không sợ nghèo khó vì nghĩ hai người cùng làm lụng chăm chỉ và tiết kiệm rồi cũng ổn thôi. Nhưng anh chẳng quyết đoán hay độc lập gì cả, cũng chẳng có tiếng nói hay ý kiến cá nhân gì. Mọi chuyện anh đều nghe mẹ răm rắp, làm theo đúng ý mẹ khiến tôi thấy nản vô cùng. Giờ dừng lại thì thấy thương anh, nhưng đồng ý chờ và tiếp tục quen anh tôi lại sợ cái viễn cảnh tương lai sau này quá. Xin mọi người cho em lời khuyên có nên tiếp tục hay không?
Ảnh minh hoạ