Chia sẻ với VICE, nam sinh viên ở London cho biết anh tiêm thử vaccine mới và đưa virus SARS-CoV-2 vào cơ thể để nhận 4.000 bảng Anh.
Tôi không thấy bản thân là một người vung tay quá trán. Song, các loại chi phí vô lý khi làm sinh viên ở London (Anh), cộng thêm đầy rẫy quán bia hấp dẫn ở địa phương và cả mấy lần đánh bạc online đã khiến tôi tiêu sạch khoản vay thấu chi sinh viên trị giá 1.500 bảng Anh của mình.
Tôi biết rằng chẳng bao lâu nữa, Vương quốc Anh sẽ loại bỏ các biện pháp hạn chế phòng chống Covid-19 và cuộc sống xã hội của tôi sẽ trở nên bận rộn hơn. Tôi cũng chỉ còn một khoản trả góp vay sinh viên của mình.
Khi đang dự tính quay trở lại với công việc đi giao hàng bằng xe đạp, tôi lướt qua một quảng cáo trên mạng xã hội.
Nó đề cập đến một nơi gọi là FluCamp (Trại Cúm) và nói rằng người tham gia sẽ được trả 4.000 bảng Anh nếu đồng ý thử nghiệm nghiên cứu lâm sàng cho một loại vaccine mới. Số tiền lớn đó đã thu hút tôi.
Chuột thí nghiệm
Tôi liền gọi phía công ty đó ngay lập tức. Hôm sau, tôi được hẹn lấy máu xét nghiệm tại một bệnh viện ở Whitechapel.
Họ trả tôi 25 bảng và nói rằng tôi chỉ có cơ hội mong manh được chọn vào nghiên cứu bởi còn nhiều bài kiểm tra đang chờ trước mắt. Do đó, tôi không quá kỳ vọng.
Sau 3 tháng trải qua 2 lần xét nghiệm máu, điện tâm đồ và tiêm vaccine, cũng như được trả thêm 500 bảng, tôi đóng gói hành lý để dành 2 tuần vào bệnh viện cách ly.
Tôi không gặp tác dụng phụ nào từ việc tiêm loại vaccine mới nhưng bạn bè cho rằng tôi thật điên rồ. Với họ, tôi chẳng khác con chuột lang thí nghiệm ngoài đời thực.
Tôi chợt nghĩ rằng việc thử nghiệm một thứ như vaccine có thể mạo hiểm nhưng tôi biết mình đủ khỏe mạnh. Loại vaccine này đã được Cơ quan quản lý Thuốc và Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Anh phê duyệt nên tôi khá yên tâm rằng nó an toàn và đạo đức.
Tôi được cung cấp bộ tài liệu lớn về việc “nên làm” và “không nên làm” khoảng vài tuần trước khi đi cách ly. Trong thời gian đó, tôi phải bỏ thuốc lá và vật lộn với chứng nghiện nicotine, cũng như bỏ rượu bia và caffeine.
Vào một ngày thứ 2 giữa tháng 3, khi Vương quốc Anh vẫn trong tình trạng phong tỏa, tôi vào bệnh viện và bắt đầu thực hiện cách ly. Phòng của tôi kích thước vừa vặn, sạch sẽ, chắc chắn, có Wi-Fi và phòng tắm riêng.
Song, trái tim tôi chùng xuống khi nhận thấy phòng của mình chẳng có cửa sổ và không chút ánh sáng tự nhiên nào.
2 tuần đằng đẵng
Mỗi ngày trong khu cách ly, tôi được đánh thức vào 6h30 bởi tiếng gõ cửa của một y tá. Tôi lấy một vài lọ máu trước bữa ăn sáng và trải qua nhiều lần kiểm tra vào buổi chiều.
Một số ngày khác sẽ thú vị hơn chút và tôi sẽ được kiểm tra điện tâm đồ hoặc đo chức năng hô hấp. Tôi luôn cố gắng bắt chuyện với các y tá bởi tôi thèm được tiếp xúc trực tiếp với con người. Nhưng tất cả đều được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ. Tôi thậm chí không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ.
Ngày thứ 3, bác sĩ mang một chiếc hộp lớn màu trắng có hơi lạnh phả ra giống thứ thường thấy trong phim viễn tưởng. Người này đè tôi xuống giường và nhét virus SARS-CoV-2 vào lỗ mũi của tôi bằng một ống nhỏ giọt cỡ lớn. Tôi toát mồ hôi lạnh. Quá trình đó diễn ra trong lúc tôi đang học online.
Nhiều ngày trôi qua, tôi càng cảm thấy buồn chán. Mặc dù không thực sự có bất kỳ triệu chứng nào do virus gây ra, tôi cảm thấy mệt mỏi và cánh tay bị bầm tím do lấy quá nhiều máu mỗi ngày.
Vào cuối tuần, trong khi người bạn cùng phòng khoe ảnh đang uống cocktail tự pha ở nhà, tôi phải giặt đồ lót trong bồn rửa.
Thức ăn là thứ duy nhất để mong đợi mỗi ngày nhưng nó chẳng tuyệt vời đến thế. Tất cả đều được quay nóng bằng lò vi sóng.
Thậm chí, một số bữa tối đặc biệt gây sốc, chẳng hạn món cá trắng bí ẩn được rưới nước sốt lá mùi - thứ mà bạn sẽ cho mèo ăn thay vì người. Sau 2 tuần, bộ dạng tôi trông thật kinh khủng: tóc rụng và sụt mất 2 kg.
Đến ngày rời đi, khi tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt và nghe tiếng giao thông ồn ào, trong giây lát, tôi nhớ sự đơn giản trong căn phòng không cửa sổ trong bệnh viện. Song, suy nghĩ đó sớm bị xóa sạch khỏi tâm trí tôi bởi hương vị tự do đến từ chiếc bánh mì kẹp thịt nướng và chút bia.
Vài ngày sau khi rời đi, tôi được trả 1.750 bảng. Thật nhẹ nhõm khi thấy tài khoản ngân hàng chuyển từ số âm lên hàng nghìn.
Một tháng sau, tôi có một cuộc hẹn tái khám và được trả thêm 1.000 bảng. Tôi tự thưởng cho mình vài bộ quần áo mới và mấy đĩa game PS4, rồi để dành phần còn lại cho những vụ ăn chơi sau khi nước Anh hết giãn cách.
Tháng 8, tức 155 ngày sau khi làm chuột bạch thử nghiệm vaccine, tôi sẽ được trả 1.000 bảng cuối cùng, nâng tổng số tiền tôi kiếm được là 4.275 bảng Anh. Mặc dù trải nghiệm đó khá nghiệt ngã với tôi, thật tuyệt khi biết rằng tôi giúp được phần nào cho những tiến bộ khoa học.
Theo Ánh Dương/Zing