Vợ tôi đang băn khoăn không hiểu vì sao mãi 4 năm làm vợ làm chồng, chúng tôi không thể có con. Cả hai cố gắng đi chạy chữa nhiều nơi, bác sĩ cũng mỗi người nói một kiểu, bảo chúng tôi cố gắng nghỉ ngơi, ăn uống điều độ, tập chế độ và ăn uống ổn định thì có hi vọng. Vì vậy, tôi và vợ vẫn luôn động viên nhau, đợi chờ cơ hội…
1 năm, 3 năm trôi qua, vợ tôi vẫn chưa có dấu hiệu mang bầu. Cả nhà lo lắng. Bố mẹ chồng lại khó tính, thúc giục suốt ngày. Vợ tôi héo mòn vì áp lực sinh con. Những ngày tháng đó quả là khó sống với tôi. Tôi cũng động viên vợ phải cố gắng chờ đợi. Nhưng mà, chờ mãi, chờ mãi. Đến lúc tôi cũng cảm thấy mình bị vướng trong cuộc chiến gia đình này.
Thương vợ ngày đêm khóc lóc vì không sinh được con, tôi càng cảm thông cho cô ấy. Thật sự, tôi không thể ngờ, sống mà không có con cái lại khổ đau thế này. Bố mẹ tôi ngày ngày nói ra nói vào, chèn ép vợ tôi, khiến cô ấy ‘stress’ nặng. Mà càng căng thẳng thì càng khó có con. Tôi buồn vì vợ mình phải chịu quá nhiều áp lực và dị nghị ở bên ngoài.
Tôi có nói với mẹ phải thông cảm cho vợ tôi, từ từ rồi tính. Nhưng bà chỉ có mình tôi là con trai nên bà mong ngóng có cháu đích tôn nối dõi tông đường. Bản thân tôi cũng vì lo chuyện đó mà không thể nào bênh vực vợ khi vợ và mẹ tôi có vấn đề xích mích.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn âm thầm đi khám. Một lần đi công tác nước ngoài, tôi đã thử khám xem mình có vấn đề gì không. Thật ra, tôi không nghĩ là do mình, vì trước giờ, sức khỏe của tôi rất tốt. Thật không thể ngờ, bác sĩ nói, tôi vô sinh. Khả năng sinh con của tôi là hoàn toàn bằng 0. Tôi thật sự chết lặng khi nghe được tin sét đánh. Hóa ra từ trước tới giờ, chuyện vợ chồng tôi không thể có con là do tôi chứ không phải do vợ. Vậy mà bố mẹ tôi và ngay cả tôi luôn muốn đổ lỗi lên đầu vợ mình.
Chuyến công tác ấy với tôi mà nói, đó là một chuyến đi thất bại. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại rơi vào trạng thái khủng hoảng và thất vọng như thế. Trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt. Tôi phải làm soa để đối diện với vợ tôi.
Chuyện này, tôi quyết định giấu vợ. Sẽ không cho vợ biết vì đó là chuyện của cá nhân tôi. Có muốn nói thì cũng phải từ từ tìm cơ hội. Những ngày đó, tôi sống như người chết rồi. Nghĩ ra đủ thứ trên đời. Tôi còn nghĩ cách bỏ vợ, hay là giải thoát cho vợ đi với người đàn ông khác, để khỏi phải giam cầm cuộc đời của người con gái tốt như thế trong gia đình này.
Mỗi ngày, chứng kiến mẹ tôi nói ra nói vào, bóng gió chuyện con cái rồi đay nghiến vợ mình, tôi lại thấy đau khổ. Thật ra, tôi nên thú nhận để mẹ hiểu cho cô ấy. Nhưng, khi tôi chuẩn bị nói thì vợ lại thông báo với tôi một tin, vợ mang bầu.
Tôi chết lặng. Vợ mang bầu ư? Vợ vui mừng, hí hửng, còn tôi thì trăm nỗi nghi ngờ. Tôi vô sinh, bác sĩ nói rõ là tôi vô sinh, vậy mà vợ tôi lại mang bầu? Hay là bác sĩ phán đoán sai? Tôi không tin bác sĩ nói sai. Vì bao nhiêu năm nay, chuyện không có con là thật và chắc chắn phải có vấn đề nào đó. Vấn đề ở tôi thì rõ rồi, vì vợ tôi bây giờ có thể mang bầu thì tất không phải do vợ.
Tôi do dự, lòng đầy lo lắng, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nếu thật sự là con của tôi thì quá tốt. Nhưng nếu không phải con của tôi thì là vợ tôi đang ngoại tình. Có lẽ, áp lực mang bầu khiến vợ mệt mỏi. Có lẽ, chuyện nhà chồng khiến vợ thấy chán chường nên nhất định phải có con.
Có thể, xác suất tôi bị lừa dối là vô cùng lớn. Nhưng nếu như chuyện này là thật, tôi cũng không dám trách cứ gì vợ. Tôi chỉ hận bản thân mình đã làm khổ vợ tôi. Vợ tôi xứng đáng được hưởng hạnh phúc, được có con, có một gia đình đầy đủ. Còn tôi, tôi tủi thân vì không mang lại được cho vợ điều đó. Nếu như, em có ngoại tình, làm chuyện tội lỗi với tôi thì tôi cũng nhắm mắt làm ngơ. Có thể, tôi sẽ coi đó là con của mình, yêu thương và chăm sóc con như con ruột của mình. Tôi hi vọng, vợ cũng sẽ hiểu cho người chồng vô tâm này vì tôi không còn cách nào khác. Vợ làm vậy có thể cũng là cứu vớt cuộc đời tôi.