Xưa anh cứ nghĩ chỉ cần lấy vợ đẹp, nhưng giờ anh mới biết phụ nữ của gia đình điều quan trọng nhất là phải biết điều để chung sống cùng nhau.
Huyền là một người phụ nữ đẹp. Bất cứ ai gặp cô ấy cũng thấy điều đó. Vẻ mặn mà của người đàn bà một con luôn chăm chút cho ngoại hình khiến cô ấy luôn nổi bật ở bất cứ nơi đâu. Chồng Huyền là người đàn ông thành đạt. Kinh tế gia đình đều do một tay anh lo lắng, đảm nhiệm.
Có lẽ cũng vì lẽ đó, nên Huyền luôn luôn chú ý tới việc chăm chút cho mình để giữ chồng. Gì chứ đàn ông phong độ như chồng cô, lại có thêm chút địa vị ra ngoài kia thiếu gì bóng hồng vây quanh. Mà khi đàn bà đã có ý định giăng bẫy ai đó, thì đàn ông khó cầm lòng lắm. Lúc tỉnh táo lí trí ai chẳng nói mạnh miệng được, nhưng khi nhậu nhẹt có chút men say vào thì lòng chung thuỷ ở đàn ông đôi khi chỉ còn là thứ trời biết, đất biết…
Chồng Huyền làm ra tiền, rất thoáng với vợ con. Đi đâu với vợ nghe người ta khen vợ mình xinh, trẻ, anh cũng thấy mát mặt. Công việc văn phòng của Huyền nhẹ nhàng, không áp lực nên việc nhà Huyền luôn tự sắp xếp để chồng khỏi lo lắng. Căn nhà của vợ chồng họ rất đẹp, chỉn chu, nhưng chỉ có điều: ba mẹ, họ hàng rất ít khi đặt chân tới đó, kể cả bạn bè cũng vậy.
Huyền nói thẳng cô không thích sự ồn ào, đông người, cô cũng không thích nhà có người lạ. Khách tới nhà, cô chẳng mặn mà gì, nếu không nói là thái độ khá lạnh nhạt. Cô luôn nghĩ chồng mình có chút vị trí, nhà có điều kiện kinh tế, nếu vồn vã quá chẳng hoá ra tự hạ thấp bản thân mình sao? Với anh em họ hàng, nếu cô tỏ ra nhiệt tình chu đáo quá họ quen, rồi lần này lại có lần sau nữa. Như thế có phải mệt lắm không?
Thế nên chuyện chồng gửi tiền về biếu bố mẹ ở quê, hay giúp đỡ anh em họ hàng, Huyền luôn khó chịu ra mặt. Cô nói ai cũng trưởng thành rồi, phải tự làm lấy mà ăn chứ. Dù chồng Huyền viện dẫn những ngày còn khó khăn, anh được người này người kia giúp đỡ nhiệt tình đó thôi. Nhưng cô vẫn nhất định mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy những điều ấy.
Anh em nhà chồng vì thế cũng xa lánh. Ba mẹ chồng ngại va chạm với cô con dâu thành phố lúc nào cũng khinh khỉnh nên rất hiếm khi lên nhà con trai chơi. Chồng Huyền yêu vợ, nhưng rất đau đầu vì không dung hòa được chuyện vợ với nhà mình. Anh nhiều lần to nhỏ khuyên vợ, nhưng cô nhất định không nghe và hầu như lần nào cũng thành to tiếng giữa hai vợ chồng.
Huyền không hề tiếc gì với chồng con, cô thậm chí sắp xếp những chuyến du lịch xa xỉ cho gia đình. Nhưng hễ chồng hỗ trợ gì cho ba mẹ ở quê, cô lại giận dỗi chì chiết chồng mãi không thôi.
Dần dần chồng Huyền chán chường, mệt mỏi với sự ích kỉ, toan tính của vợ. Giỗ chạp, cưới xin ở quê, dù sắp xếp về được trước một ngày, Huyền cũng không đi. Lúc nào cô cũng viện cớ nọ kia rồi đến đúng ngày mới đủng đỉnh về.
Đỉnh điểm, ngày ba ốm nặng, anh chủ động về quê đón ba lên thành phố để điều trị được tốt hợn mà không bàn với vợ. Cô ấy giận dỗi, mặt mày nặng nhẹ. Dù việc chăm sóc ông đã có bà đi theo, mọi việc cho ông đều một tay bà đều lo chu đáo. Nhưng Huyền vẫn không hài lòng, cô viện cớ bận rộn đi tối ngày. Chỉ có ban đêm cô mới tạt vào viện một lát thăm ba chồng. Mọi góp ý của chồng, Huyền bỏ ngoài tai.
Nhìn vợ người ta biết nấu cháo, mang cơm vào cho ba mẹ, nhìn sự lo lắng, chăm sóc thật tâm của người con dâu bệnh nhân giường kế bên mà chồng Huyền chỉ biết thở dài. Vợ anh sẵn sàng bỏ thời gian bất tận ra làm đẹp, sẵn sàng dẹp cả ngày chỉ để mua sắm, sống cho mình. Nhưng một chút đối đãi với ba mẹ chồng cô lại không thể. Mà ba mẹ anh xưa nay đâu có khó dễ gì với cô.
Anh thở dài, anh biết làm sao để vợ thay đổi được bây giờ. Xưa anh cứ nghĩ chỉ cần lấy vợ đẹp, nhưng giờ anh mới biết phụ nữ của gia đình điều quan trọng nhất là phải biết điều để chung sống được cùng nhau.
Theo Đinh Hương/Báo Phụ nữ