Một người phụ nữ khi bị chồng phản bội đã là một cái khổ nhưng sẽ còn bất hạnh hơn gấp trăm lần nếu như cả gia đình chồng lại bênh vực cho điều đó. Tôi như người cô độc giữa nhà chồng, không nơi bấu víu. Chồng thì lén lút với người khác còn bố mẹ chồng thì ủng hộ hết mình việc con trai có vợ hai.
Vợ chồng tôi cưới nhau được gần 10 năm, có với nhau 2 cô con gái xinh xắn. Trước đây, khi chúng tôi xác định cưới, mẹ chồng đã không đồng ý mối quan hệ này. Bà nói tuổi chúng tôi không hợp nhau, nếu lấy về, tôi sẽ kìm hãm, làm lụi bại tương lai, sự nghiệp của chồng. Thế nhưng lúc đó chồng tôi không tin, vả lại, tôi cũng có bầu hơn 3 tháng rồi, chẳng còn cách nào khác, mẹ chồng tôi buộc phải đồng ý. Tất nhiên, bà chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng. Tôi lúc nào cũng như cái gai trong mắt mẹ chồng.
Gần 10 năm làm dâu, tôi và mẹ chồng không xảy ra xô xát hay cãi vã lớn. Đa phần đều là do tôi nhịn. Mẹ chồng tôi cũng không làm gì quá đáng bởi thực tế tôi tự nghĩ mình làm tròn phận dâu con, làm tốt vai trò người vợ, người mẹ. Bà không chê bai tôi điều gì, duy chỉ có việc, cứ hễ trong nhà xảy ra việc gì không như ý muốn là bà lại chẹp miệng nói: “Cái cảnh vợ chồng không hợp, vợ mà có số hãm chồng thì làm cái gì cũng lụi bại thôi”. Mỗi lần như thế tôi lại chạnh lòng chỉ trực khóc. Nhưng rồi tôi kệ, bỏ mặc qua mà sống, quan trọng là chồng tốt với mình.
Cách đây khoảng hơn 1 năm, công việc của chồng tôi bắt đầu khủng hoảng. Anh bung ra làm ăn riêng, tôi khuyên không nên nhưng anh mặc kệ. Anh vay mượn cả đống tiền để dồn vào làm ăn, có khoản còn đi vay lãi. Chỉ chưa đầy nửa năm, công ty của chồng tôi vỡ nợ, phá sản, chồng tôi rơi vào cảnh nợ nần chồng chất. Ngay cả thời điểm đó tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi chồng. Tôi luôn xác định vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ, thôi thì cái gì vận hạn cũng phải cùng nhau gánh chịu.
Vậy mà… giữa cái lúc tôi lẳng lặng đi vay tiền khắp nơi để trả nợ cho chồng, thì việc chồng tôi làm là… đi kiếm vợ hai. Tôi cũng không hề biết việc đó. Làm sao mà tôi biết được khi chồng tôi có sự hậu thuẫn lớn từ mẹ. Chính mẹ chồng tôi là người dắt mối, bao che cho con trai đi ngoại tình. Thậm chí lắm hôm chồng tôi đi qua đêm, chính mẹ chồng tôi còn bịa chuyện ra là bác nọ, bác kia trong nhà nhờ đi có việc, mẹ bận phải nhờ chồng con… Tôi tin sái cổ. Tôi bị che giấu cả nửa năm trời mà không biết.
Chỉ tới khi vô tình nghe thấy câu chuyện của chồng tôi với mẹ chồng tôi mới “ngã ngửa”. Cô vợ hai của chồng tôi đang có bầu, nghe đâu con trai. Hai mẹ con họ hí hửng, mừng lắm. Mẹ chồng tôi còn quả quyết: “Đấy, mẹ bảo mày ngay từ đầu mà không nghe. Vợ mày mẹ không chê gì, nhưng cái tuổi nó, cái mệnh nó hãm mày lắm. Năm xưa nói thì con không chịu. Giờ muốn thoát khỏi cánh ám quẻ của nó, con phải có vợ hai, mà phải hợp tuổi ấy. Số mày phải hai vợ mới phất. Liệu mà đối xử tử tế với con bé H, nó mới là quý nhân phù trợ cho con đó”.
Tôi nghe xong mà bàng hoàng cả người. Nhìn gương mặt chồng háo hức khi biết được làm bố, lại có được cô vợ “phù trợ” làm ăn mà lòng tôi tan nát.Bao năm qua tôi vì anh mà cố gắng, đổi lại, chồng tôi tệ bạc với mình thế này đây.
Ngay đêm đó, tôi viết đơn ly hôn mà không một lần trách cứ và cãi vã. Cả nhà chồng tôi mắt tròn mắt dẹt trước quyết định này của tôi. Tôi không muốn thanh minh hay giải thích. Những người như họ tôi không cần. Tôi ôm hai con rời khỏi đó. Tôi không thấy mình thua cuộc mà chỉ thấy chồng như thế không đáng giữ, buông bỏ được là mừng!