2 năm vợ chồng chắt chiu từng đồng
Khi yêu nhau, tôi còn lo lắng cuộc sống sau này sẽ khó khăn vì vợ chồng chẳng có gì trong tay. Hai người đi học, ra trường rồi đi làm, công việc không được suôn sẻ cho lắm nên mọi thứ đều rất cố gắng. Chúng tôi thuê một căn phòng nhỏ, cũng chuẩn bị tốt một số đồ đạc để tiện cho cuộc sống vợ chồng.
Hai đứa sống thử gần 2 năm, sau đó mới tính chuyện kết hôn. Thật ra, tư tưởng của tôi cũng thoải mái khi anh đề nghị chuyện sống thử. Dù sao thì cũng lấy nhau nên sống cùng để tiết kiệm chi tiêu thì có sao đâu. Vả lại, chúng tôi cũng xác định sau đó nửa năm sẽ cưới dù là có tiền hay không.
Ngày cưới chúng tôi làm rất đơn giản vì sợ không có tiền cầu kì, với lại tốn kém quá cũng chẳng để làm gì. Tôi và anh cố gắng tiết kiệm vì công việc của hai đứa cũng đâu phải khá khẩm gì. Lương tháng vài triệu, trả tiền thuê nhà và các thứ may ra để được mấy triệu. Tháng nào có việc thì coi như xong, không còn xu nào luôn. Nói chung, mỗi dịp gia đình hai bên có việc là chúng tôi cũng tốn một khoản khá lớn, cảm thấy mệt mỏi vô cùng… Nhưng mà bám trụ ở thành phố thì phải chấp nhận thôi, biết làm sao được.
Nghĩ nhiều người còn vất vả hơn mình họ cũng cố gắng được nên thôi, mình cũng cố gắng để có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn. Chỉ cần hai vợ chồng yêu nhau là đủ…
Hồi yêu anh, tôi vốn là một cô gái giản dị, tôi không thuộc tuýp người ăn chơi, ăn mặc nhẹ nhàng, không thích khoa trương. Anh cũng vậy, anh cũng không phải là người đẹp mã nên cách ăn mặc cũng bình thường, không giống như những anh chàng ‘hotboy’, có ‘gu’ thời trang. Chúng tôi đều sinh ra ở quê nên cuộc sống tương đối đạm bạc, giản đơn, anh cũng hiểu vậy. Anh còn nói, anh yêu tôi vì tôi là cô gái cá tính, nhìn cuốn hút đặc biệt là đồng hương và có vẻ cũng ‘môn đăng hộ đối’. Anh vừa nói vừa cười, kiểu như đùa cợt tôi…
Có chồng, được chồng yêu chiều, nói chung cuộc sống cũng hạnh phúc. Dù bận rộn công việc nhưng vợ chồng son nên cũng vui. Anh quan tâm tôi, hay đưa tôi đi chơi, đi dạo, vợ chồng chỉ ăn những món ăn bình thường, không sang trọng nhưng đi cùng nhau là đã thấy vui lắm rồi. Thi thoảng anh dẫn tôi vào mua sắm nhưng tôi không mua vì sợ tốn kém. Tôi bảo anh rằng, chỉ mua những món đồ rẻ tiền thôi, dùng hàng đắt tiền vừa phí lại không hợp với người mình. Mình vốn giản dị, giờ mặc đồ sang cũng chẳng ai biết nên tốt nhất là cứ bình thường, tiết kiệm cho tương lai. Tôi cũng chẳng sợ chuyện chồng chê vợ.
Khi chồng lên sếp, chồng trở mặt
Công việc của anh có vẻ càng ngày càng tiến triển. Sau hơn 2 năm cưới nhau vì chưa có điều kiện nên chúng tôi còn kế hoạch, chưa sinh con. Anh cũng đồng ý là khi có điều kiện hơn chút thì sẽ tính chuyện con cái, bây giờ sinh ra vừa vất vả cho hai vợ chồng, vừa sợ chưa có điều kiện chăm con, với hai đứa cũng còn trẻ, mới cưới nhau ngay sau khi ra trường, không cần phải sốt sắng.
Khi công việc tốt, anh có tiền hơn, anh bắt đầu chỉn chu hình thức, nhìn chồng đẹp hơn, lại có phong độ hơn, tôi cũng mừng. Anh bảo, sau 2 năm làm việc sếp rất quý anh và tạo điều kiện cho anh, giúp đỡ anh. Sếp đã tăng lương và ưu ái anh với những hợp đồng lớn. Công nhận chồng ăn nói dễ nghe hơn, thuyết phục hơn, những cuộc điện thoại chồng gọi cho đối tác, đến tôi cũng phải thán phục vì độ thán phục và khả năng giao tiếp.
Càng ngày các mối quan hệ càng nhiều, chồng đi tối ngày, ít khi về nhà ăn cơm với vợ, dù là anh rất cẩn thận gọi điện về dặn dò rồi báo cáo nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó xa cách. Công việc mà, đôi khi phải chấp nhận tất cả những chuyện này, huống hồ chồng là con trai. Con trai hay nhậu nhẹt, lại còn bạn bè, quan hệ nên chuyện đi chơi về muộn cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng nhiều khi người làm vợ tủi thân vì chồng mình không về nhà ăn cơm dù vợ đã nấu xong.
Một thời gian sau, chồng hí hửng thông báo, anh được thăng chức, được trở thành trưởng phòng kinh doanh. Tôi mừng rơi nước mắt, thông báo với mọi người và chúc mừng cho chồng. Anh bảo, nếu được thăng chức, anh sẽ có tương lai, lương lậu cũng ổn hơn nên vợ chồng không còn phải lo lắng nữa. Tôi cũng vui lắm, vì công việc mấy năm nay của hai vợ chồng vốn rất khó khăn, lo lắng và chắt chiu từng đồng. Tôi cũng sợ không dám sinh con vì chuyện đó, bây giờ thì có thể yên tâm rồi…
Hơn hai tháng sau đó, chồng bận bịu hơn nhiều, đi tối ngày và còn hay quên gọi điện về. Đến lúc tôi nhắc chuyện có con chồng cũng bảo từ từ, chồng không bận tâm đến nhiều chuyện con cái. Anh bảo mới thăng chức không muốn có gì ảnh hưởng. Có con thì tôi mang bầu chứ anh mang đâu mà lo lắng.
Mỗi lần về nhà là anh vật ra giường, mệt mỏi, nằm uể oải không muốn ăn uống gì. Nấu nướng bao nhiêu món anh cũng kêu mệt, anh chỉ xuống gẩy đũa rồi lại lên, bảo nhậu nhẹt, rượu chè nhiều mệt không muốn ăn… Chán lắm, chồng con như thế, tôi thấy phiền lòng. Động viên anh vì nghĩ anh vất vả nhưng mà anh đâu có quan tâm đến những lời nói của tôi. Cảm giác anh thật sự chỉ nghĩ đến việc và tiền thôi…
Anh bắt đầu ăn diện, ăn mặc sành điệu từ tiền anh kiếm được. Và cũng từ ngày hôm đó, anh bắt đầu phê bình cách ăn mặc của tôi. Anh bảo tôi: “Em phải thay đổi ngay cách ăn mặc đi, suốt ngày mặc mấy bộ đồ cũ kĩ từ thời sinh viên, nhìn chán lắm. Mà phong cách đi làm ở chỗ em có vẻ cũng cũ kĩ nhỉ, anh chẳng thấy anh có bộ nào đẹp, sang trọng tí”.
Nói thì nói thế, anh cũng biết, từ trước tới giờ, tôi làm gì có tiền mà mua sắm đồ. Có cũng phải tiết kiệm từng đồng. Bây giờ anh có lương lậu cao hơn tí nên ăn diện, với lại anh cũng có nhiều công việc, phục vụ cho công việc thì anh phải như thế, chứ tôi đi làm bao lâu nay như vậy rồi có sao đâu…
Tôi chẳng muốn thay đổi lắm, chỉ là tôi cũng nghĩ mình chưa cần thiết phải làm như vậy. Anh có chút chức quyền, anh về chê bai vợ, nói này nói kia với vợ. Anh suốt ngày nói tôi chuyện không chịu đi mua sắm này nọ. Tôi vẫn có quần áo ăn mặc, nhưng mà phong cách như vậy, ai bắt mình thay đổi một cái là được. Anh bảo như thế, sau này đưa tôi đi đâu anh cũng ngại. Anh bây giờ là trưởng phòng, có vài chục nhân viên ở dưới, nên là, anh muốn vợ anh phải sang trọng, nhìn lịch sự. Cảm thấy buồn lắm vì thái độ của chồng.
Thi thoảng nghe người ta nói, chồng bảo vợ quê mùa không muốn đưa vợ đi đâu làm tôi phiền lòng vô cùng. Chuyện con cái giờ anh cũng không nhắc đến nữa. Tôi giục thì anh cứ bảo bận, chưa tính toán chuyện đó, còn trẻ. Còn trẻ gì nữa, 2 năm rồi có phải là sớm đâu. Cưới nhau 2 năm mà chưa có con nhiều người hỏi han, mệt mỏi vô cùng. Tôi sợ nếu như không có con, chồng sẽ thay lòng. Chồng chê bai tôi rồi biết đâu lúc nào đó anh cũng sẽ có người khác, nhất là khi anh có chức quyền. Lòng người khó lường. Vợ chồng chung thủy, yêu thương nhau, tôn trọng nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, giờ anh thuận lợi tí, anh bắt đầu tỏ thái độ chồng chê vợ quê mùa khiến tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi phải làm sao đây?