Đời sống

Chuỗi ngày 'đẫm nước mắt' của nàng dâu sống chung với mẹ chồng

DNVN - Những tháng ngày sống chung với mẹ chồng của tôi đầy oan ức và nước mắt.

Hận mẹ chồng hành hạ khi ở cữ, nàng dâu 'trả đũa' bằng cách khó tin / Ra khỏi phòng sinh, bác sĩ thông báo sản phụ tử vong trên bàn đẻ, mọi người nghẹn ngào đau xót nhưng hành động của mẹ chồng mới đáng lên án

Tôi lấy chồng từ năm 22 tuổi, năm nay tôi đã hơn 30 tuổi, khi ấy tôi vừa tốt nghiệp đại học, đi làm được vài tháng thì làm đám cưới sau 6 tháng hẹn hò. Cô sinh viên nhỏ mới ra trường may mắn được gặp anh vì nhờ anh mà tôi có công việc ổn định gần nhà của anh.

Gia đình anh chỉ có mẹ và anh. Cưới xong chúng tôi về sống với mẹ anh ấy. Sau khi kết hôn anh ấy thường xuyên phải đi công tác, tôi ở nhà với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi ngoài 60 tuổi, bà bị tiểu đường và mỡ máu, ăn uống cái gì cũng kiêng khem, bà cũng khá khó tính, nên chỉ cần tôi nấu nướng không hợp ý là bà không ăn và làm mình làm mẩy, nói với chồng tôi về tôi rất khó nghe.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Tôi nhớ có 1 lần tôi pha nước cam cho bà vì sợ chua mà bỏ thêm một ít đường với ý nghĩ sẽ giúp bè uống dễ hơn nhưng không ngờ tôi lại gặp phải chuyện trớ trêu. Bà nghĩ bà bị tiểu đường kiêng ăn ngọt, tôi lại cố tình cho thêm đường để hại bà, mong bà chết sớm. Bà nói với chồng tôi như vậy, và chẳng cần tôi giải thích, chồng đã tát tôi một cái đau trời giáng trước mặt mẹ chồng, nhưng bà không cảm thấy như vậy là không phải với tôi, mà lại cho rằng việc tôi bị chồng đánh là đúng. Tôi đáng bị như vậy.

Nỗi khổ của đứa con gái đi lấy chồng lại gặp phải mẹ chồng khó tính. 3 năm đầu mẹ chồng tôi nhất quyết không cho tôi về nhà ngoại vào dịp Tết. Vì lý do nhà ít người tôi phải lo ở nhà làm cỗ cúng, tiếp khách. Dù nhớ nhà mong được đoàn viên cùng gia đình nhưng tôi cũng đành chịu vì phận làm gái phải theo chồng.

Tôi biết chồng rất thương tôi nhưng cũng không dám trái ý mẹ. Năm thứ 4 tôi mới được về thăm bố mẹ, nhưng chồng cũng không dám theo vợ vì sợ mẹ chồng nói lời chẳng hay. Về nhà ngày mùng 2 mùng 3 Tết tôi ôm con về nội lại thì bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà. Bà nói không chứa loại con dâu hỗn láo, không nghe lời mẹ chồng như tôi.

Tôi vẫn nhớ ngày hôm đố, tôi đã khóc cạn nước mắt, không biết đi đâu, về đâu. Con tôi mới 3 tuổi cứ gào khóc theo mẹ, còn tôi cứ đứng ở cổng nhà chồng và nhìn vào trong nhà, đến tận 12 giờ đêm hôm đó, con tôi khóc nghê quá, chồng tôi mới xuống nói tôi xin lỗi mẹ chồng để bà tha thứ. Biết mình chẳng có lỗi gì, nhưng vì con, vì không muốn tổn thương con, không muốn bố mẹ mang tiếng nên tôi xin lỗi mẹ chồng mà trong lòng đầy ấm ức.

 

Từ sau năm đó, mỗi khi đến Tết không bao giờ tôi được về quê ngoại, cũng không dám đưa con về quê ngoại mà chỉ về trước hoặc sau Tết vài ngày. Mẹ chồng tôi cũng không muốn tôi nhắc đến quê ngoại, không muốn các con tôi nhắc đến quê ngoại và ông bà ngoại trong ngôi nhà của bà.

Tôi nhớ quê, nhớ ba mẹ, mỗi lần nghĩ lại về số phận của mình tôi lại khóc. Tôi thật sự không nghĩ cảnh mẹ chồng nàng dâu trong "truyền thuyết" lại xảy ra với tôi. Cả đời tôi sẽ phải sống một cuộc sống đau khổ như vậy sao?

1
Như Ngọc (Tổng hợp)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm