Đau đớn phát hiện chồng sắp cưới lại là anh trai
Gặp lại con dâu cũ, mẹ chồng kênh kiệu nói sẽ "bố thí" cho cháu về thăm bà, tôi nhẹ nhàng đáp trả 1 câu khiến bà tối mặt / Mẹ chồng giả bộ tâm lý với con dâu nhưng sau lưng lại buông lời cay nghiệt, chị vợ tung chiêu hạ màn kịch và đưa ra quyết định cực rắn khiến bà "á khẩu"
Cuộc đời tôi từ trước cho tới giờ đã trải qua những thăng trầm nghiệt ngã nhưng tôi vẫn mạnh mẽ vượt qua. Thế nhưng trong trái tim tôi, luôn có một vết rạn lớn mà không bao giờ tôi quên được.
Tôi lớn lên trong một ngôi lều rách nát ở ven đê ngoài làng. Vì mẹ tôi bị phụ tình nên dần trở nên điên dại rồi bị đuổi ra khỏi làng. Thấy vậy, vài người thương tình dựng tạm cái lều, cho mấy thứ đồ sinh hoạt hằng ngày để mẹ tôi sinh sống. Tuy đôi khi không tỉnh táo như người bình thường nhưng mẹ tôi vẫn khỏe mạnh. Bà vẫn đủ sức đi làm thuê cho mấy người có xưởng đóng gạch. Hằng ngày vẫn có cơm ăn và vài đồng để dành. Mẹ tôi có nước da trắng ngần, khuôn mặt rất thanh thoát và có đôi mắt đen sáng. Mỗi tội bà hay cười cười trong vô thức nên không có người đàn ông nào trong làng dám tới gần.
Cuộc sống của cô gái trẻ bất hạnh sẽ chẳng có biến cố lớn nào nếu không có một người đàn ông say xỉn bị ngã ở ven đường trong đêm đông giá rét. Ông ta đi xe máy bị ngã ở gần triền đê nơi mẹ tôi đang sống. Tiếng động lớn khiến mẹ tôi giật mình trong vô thức. Bà dìu người đàn ông trung tuổi vào lều chăm sóc chu đáo. Không hiểu sao, đêm hôm đó, mẹ tôi bỗng nhiên không có chút biểu hiện bất thường nào về thần kinh. Người đàn ông tỉnh dậy ngay sau đó. Và khi một người đàn ông đang say trong hơi men gặp một người cô gái đẹp thì chuyện gì đến cũng đến. Lần đầu tiên, mẹ tôi được chạm vào cơ thể của người khác giới. Và người đàn ông gặp mẹ trong đêm tối cũng chính là cha tôi. Tuy nhiên, ông đã bỏ rơi ân nhân ngay sáng hôm sau.
Năm đó, tôi tròn 18 tuổi, đã tốt nghiệp trung học phổ thông. Cái tuổi mà bạn bè cùng trang lứa còn đang tuổi ăn tuổi chơi thì tôi đã phải một mình bươn chải, lên thành phố kiếm sống để tự trang trải cho mình cũng như lo cho mẹ. Tôi xin được công việc ở một tiệm in gần trường Đại học Sư phạm. Hằng ngày, tôi đánh máy, in bài, đề cương…. Cũng chính vì công việc ấy mà tôi đã gặp mối tình đầu của tôi. Anh là sinh viên trường Đại học quốc gia. Ngày nào tôi cũng thấy một chàng trai Hà Nội đẹp trai, ăn mặc rất lịch lãm vào quán in vài tờ tài liệu bằng tiếng Anh. Anh chủ động làm quen với tôi. Sau mấy lần đi chơi với nhau, chúng tôi chính thức yêu nhau. Biết tôi khó khăn nên anh đã lo cho tôi tất cả mọi thứ, từ máy tính xách tay, điện thoại, sách vở… và một số phương tiện khác phục vụ cho cuộc sống cũng như hành trình thực hiện giấc mơ vào giảng đường Đại học của mình. Anh không tiếc gì cho tôi cả, thỉnh thoảng anh còn cho tôi tiền để trang trải. Bởi thế mà tôi đã dành dụm được một khoản tiền lo thuốc thang cho người mẹ tội nghiệp của mình và xây tạm cho mẹ một căn nhà ở quê. Tôi cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện vì có một chàng trai vừa trí thức lại vừa có điều kiện chăm lo cho mình. Vì yêu anh chân thành và tin tưởng vào tình yêu mà anh dành cho tôi, tôi đã dâng hiến đời con gái của mình cho anh. Tôi nghĩ rằng anh sẽ hiểu và dành nhiều tình cảm cho tôi hơn vì chúng tôi đã gắn bó với nhau. Nhưng thật không ngờ, sau lần đó, anh không còn liên lạc hay đến tìm tôi nữa. Tôi đau đớn nhận ra tình yêu chân thành của tôi dành cho anh chàng sinh viên Hà Thành chân thành, sâu đậm bao nhiêu thì đổi lại chỉ là sự nhục nhã và buồn tủi. Tôi hận mối tình đầu ấy và nghĩ rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm sâu đậm cho ai. Cho đến ngày tôi gặp chồng tôi bây giờ.
Tôi và anh gặp nhau trong một chương trình giao lưu giữa các sinh viên ở các trường Đại học. Anh chẳng có điều gì làm tôi ấn tượng, ngoài việc rất sành công nghệ thông tin bởi lúc đó anh là sinh viên trường đại học FPT.
Tôi thì đang rất cần học những chương trình trên máy tính nên anh đã dạy tôi. Mặc dù đã cố học thuộc những cách lập trình đơn giản anh dạy nhưng tôi không thể thao tác được. Thế là chúng tôi đành thống nhất trao đổi với nhau qua điện thoại và qua phần mềm Team Viewer. Dần dần ngoài công việc ra, chúng tôi đã tâm sự với nhau về những chuyện cuộc sống, gia đình. Anh luôn quan tâm, yêu thương tôi hết mực. Như một sự tìm quên, tôi bắt gặp anh trong cảm xúc ở mối tình đầu. Và chúng tôi yêu nhau lúc nào không biết.
Chúng tôi đã yêu nhau từ lúc tôi bắt đầu học Đại học cho đến ngày tôi ra trường. Tấm bằng loại giỏi đã giúp tôi được làm giáo viên của một ngôi trường trung học có danh tiếng ở Hà Nội. Ngày qua ngày cứ thế trôi qua, tình cảm của chúng tôi vẫn mặn nồng như thuở ban đầu, cuối cùng ngày hạnh phúc nhất đời tôi cũng đã đến, đó là giây phút anh cầu hôn tôi. Khỏi phải nói lúc đó tôi hạnh phúc như thế nào, vì cả hai đều đã ổn định công việc nên cả bố mẹ anh và mẹ tôi ủng hộ cuộc hôn nhân này. Bố mẹ anh đã chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng để hai bên gia đình có dịp gặp mặt, bàn chuyện cưới xin.
Hôm đó là một ngày đầu đông, cái lạnh đầu mùa rét tê tái, buốt thấu da thấu thịt nhưng cứ nghĩ đến viễn cảnh được cùng anh chung tay rót rượi mừng, cắt bánh hạnh phúc lòng tôi lại ấm lên phần nào. Ở nhà, hai mẹ con cũng đã đã chuẩn bị chu đáo, trang trí dọn dẹp nhà cửa tươm tất để đón gia đình nhà trai. Mẹ cũng không có người thân thiết nên ngày gặp mặt của tôi cũng chỉ có vài ba người hàng xóm cạnh nhà mẹ mời tới chung vui.
Chiếc xe ô tô vẫn còn lem vết bẩn khi qua chỗ vũng nước phía đầu làng, đỗ xịch lại ngay trước nhà tôi. Hai mẹ con vui mừng, từ trong nhà chạy ra đón. Người đàn ông lịch lãm, trong bộ véc đen sang trọng từ từ bước xuống xe. Mái tóc ông đã điểm hoa râm, khuôn mặt phúc hậu, nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy tôi. Đó chính là bố anh. Mẹ cùng anh ngồi ghế sau cũng từ từ bước xuống, ánh mắt ai cũng vui mừng, nhất là anh.
Trước lúc xe đến, mẹ tôi cũng hạnh phúc không kém vì con gái chọn được anh chồng vừa có công việc ổn định lại biết yêu thương, chăm sóc và quan tâm hết mực lại sống trong một gia đình gia giáo, có điều kiện ở đất Hà Thành. Thế nhưng khi nhìn thấy bố anh bước xuống xe, khuôn mặt mẹ bắt đầu biến sắc tái nhợt đi. Người mẹ run rẩy cứ nhìn chằm chằm vào ông bố chồng tương lai của tôi không chớp mắt, rồi bần thần ngồi xụp luôn xuống nền nhà. Mọi người xúm lại nhấc mẹ lên, đôi tay bà run rẩy, miệng cứ lắp bắp “không thể nào, không thể nào”. Cả nhà không ai hiểu chuyện gì, từ lúc đó bà câm nín, không nói không cười, giống như một người mất hồn.
Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì, cứ nghĩ căn bệnh tâm thần của mẹ tái phát. Cả buổi hôm đó bà không nói gì, cứ nằm câm lặng, đôi mắt đỏ hoe, thi thoảng lại thấy bà lấy tay gạt nước mắt. Tôi biết mẹ đang có chuyện gì giấu tôi.
Mẹ xảy ra chuyện bất thường vào đúng ngày gặp mặt của hai gia đình là điều không ai mong muốn, gia đình anh cũng hiểu điều đó nên không trách móc gì mà ngược lại còn rất thương tôi. Chỉ mong cho hai đứa sớm kết hôn, ổn định công việc rồi đón cả mẹ tôi về bên đó sống cùng cho tiện chăm sóc.
Về phần bố anh, ông dường như không nhớ gì, vẫn bình tĩnh và cũng không hề nhận ra mẹ. Và hơn hết ông cũng chưa bao giờ nghĩ đên sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. Thế nhưng, mẹ - một người đàn bà có triệu chứng của bệnh tâm thần lại rung động trái tim và trao cho người đàn ông cái thứ ngàn vàng ấy trong đêm hôm đó thì lại không thể quên.
Sau khi tiễn gia đình anh lên thành phố, tôi bước nhanh vào nhà, nhìn về phía chiếc giường mẹ nằm, người mẹ chợt co rúm lại dưới chiếc chăn mỏng, bụng run run và tôi nghe thấy tiếng nấc. Lại gần, ngồi bên cạnh mẹ, tôi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn ướt, rồi mẹ nhìn tôi và nói rất dõng dạc: “Mẹ không đồng ý cuộc hôn nhân này”. Vừa nghe mẹ nói, tôi như bị giáng một quả sét đánh xuống đầu, đang cầm chén nước trên tay bỗng rơi toang xuống đất.
Tôi vẫn không hiểu sao mẹ lại như vậy, trước đó mẹ rất quý anh và mừng khi tôi có được anh. Mẹ chỉ mong cho hai đứa kết hôn, có cháu bồng bế là mãn nguyện lắm rồi. Không hiểu sao, khi cái ngày hạnh phúc ấy sắp đến, mẹ lại phản đối kịch liệt đến như vậy.
Tôi vừng vàng lý trí, hỏi mẹ lý do. Mẹ không nói, chỉ ngồi khóc cho đến khi tôi thét lên bà mới lí nhí trong miệng: “Ông ý là bố con”
Nghe mẹ nói, “ông ý là bố con” trái tim tôi thắt lại như có hàng nghìn mũi dao cứa vào, nước mắt cứ trào ra vô thức không thể kiềm chế được. Tôi gào thét lên, tưởng chừng như xé nát cả một bầu trời. Mẹ ngồi dậy ôm tôi vào lòng, nước mắt mẹ tuôn rơi lăn dài trên đôi má tôi, tôi thấy sao nó mặn đến vậy?
Cuộc sống của tôi sẽ ra sao khi không có anh. Khó khăn lắm tôi mới có thêm tình yêu đích thực với một người đàn ông. Tưởng chừng hạnh phúc sẽ mỉm cười khi tạo hóa ban anh vào cuộc sống của tôi. Vậy mà giờ đây, anh lại chính là anh trai tôi.
Rồi mẹ con tôi đã quyết định dấu kín mọi chuyện và im lặng ra đi, đi thật xa đến một miền đất mới để không ai bị tổn thương vì mối quan hệ này, hơn nữa, tôi cũng muốn gia đình anh yên ấm, hạnh phúc như xưa. Không muốn vì mẹ con tôi mà cuộc sống gia đình anh bị đảo lộn.
Tôi đã nhờ một người quen ở trường xin chuyển công tác vào miền Nam, tôi sẽ rời xa tình yêu của mình, rời vùng đất chôn rau cắt rốn nơi mình sinh ra để bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ đây là cách tốt nhất để anh quên tôi và sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của người em cùng cha khác mẹ này.
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
'Lỗ tròn nhỏ' ở cuối chiếc bấm móng tay ẩn chứa một chức năng, thật tiếc nếu không sử dụng
Tử vi tuổi Hợi tháng 11/2024: Khai phá tiềm năng và đối mặt thách thức
Tử vi tuổi Tuất tháng 11/2024: Thử thách chồng chất, cần bản lĩnh vững vàng
Người xưa căn dặn: 'Người quá tốt bụng thì phước ít hơn', một khi bạn hiểu được những quy luật trời ban này, phúc lành sẽ tự đến trước cửa nhà bạn
Người xưa có câu: 'Nam không nên lấy Tứ Bạch, nữ không nên lấy Tam Hoa', câu này có ý nghĩa gì? Hiện tại còn áp dụng được không?
Người xưa có câu: 'Đám cưới không tặng ô, đám tang không đưa tiền phúng sau', là vì sao?