Hôn nhân đổ vỡ với người vợ đầuâu cũng có 1 phần lỗi của người làm chồng nên tôi luôn kiên nhẫn chờ cô ấy quay về. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chọn đi bước nữa với người đàn ông khác mà không quay về với tôi.
2 năm sau ngày cô ấykết hôn cũng là ngày tôi tìm đến bến đỗ mới của cuộc đời - Nguyệt. Chuyện có lẽ cũng sẽ kết thúc ở đấy nếu tôi và vợ cũkhông có bé Tâm, đứa con gái đầu lòng mà cả 2 đều hết mực yêu quý.
Ngàyrờiđi, cô bỏ lại tất cả mọi thứ, lúc ra tòa cô chỉ đòi quyền nuôi con, không cần bất cứ tài sản, quyền lợi gì khác.
Sau đó 2 mẹ con rời xa đất Hà Nội để vào Sài Gòn sinh sống, tôi chỉ có thể hỏi thăm con qua những cuộc điện thoại vội vàng, và gặp lại con trong một lần công tác. Cứ thế bẵng đi, tôi đã tưởng chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại được nhau nữa.
Vậy mà 3 năm sau, một cuộc điện thoại đã thay đổi tất cả - cuộc điện thoại của bé Tâm. Trong cuộc nói chuyện vội vã xennước mắt ngắn dàicủa một đứa trẻ học lớp 8, con bé đòi ra Hà Nội sống với tôi vì bé không hợp với người bố mới.
Xót con, nhớ con, dù cho Nguyệt cũng đã sinh cho tôi đứacháu đích tôn của cả họ, nhưng tôi vẫn nhớ Tâm rất nhiều, nên chẳng cần suy nghĩ mà tôi đồng ý hứa với Tâm sẽ đón bé về với mình.
Tôi gọi điện cho vợ cũ, cãi vã, năn nỉ rồi lại to tiếng, lại cầu xin chỉ để có thể giành lấy quyền nuôi con về phía mình. Cuối cùng, vì hoàn cảnh khó khăn, cô ấybắt buộc phải nhường lại bé Tâm cho tôi chăm sóc.
Mùa hè năm ấy, tôi đón con bévề với mình. Lúc đó tôi đã không lường trước được những khó khăn mà tôi sắp phải trải qua.
Ngày mới về, Nguyệt chăm sóc Tâm rất cẩn thận, tôi rất hạnh phúc vì có lẽ những định kiến mẹ kế con chồng chỉ là quá khứ, của xã hội thiếu văn minh khi xưa, nhưng có lẽ tôi đã lầm.
Vì Nguyệt làm mọi thứ vì trách nhiệm, còn Tâm lại rất yêu mẹ ruột của mình nên 2 người luôn có 1 khoảng cách vô hình mà khi đó tôi không đủ tinh tế để nhận ra.
Tâm là một đứa trẻ thông minh nhưng rất bướng, lạibuồn vui thất thường. Ngày thi vào cấp 3, chỉ vì không làm được 1 câu hỏi nâng cao, con bé đã lo sợ mình trượt, còntôi lại vô tình lại mắng con vì kết quả không tốt đó.
Tâm đã khóc rất nhiều và bỏ nhà đi suốt 1 đêm khiến tôi và mọi người hoảng loạn chia nhau đi tìm, sáng hôm sau bé mới quay về nhà chị tôi – bác ruột của bé.
Tôi tìm mọi cách để đón Tâm về nhưng con bé không chịu, chỉ đến khi có kết quả đỗ vào trường cấp 3 danh giá nhất thủ đô, Tâmmới chịu về.
Sau ngàyấy, tôi vẫn chủ quan không để tâm đến condẫn đến biến cố khác. Vài tháng sau đó, con trai của tôi với Nguyệtlàm hỏng một món kỉ vật mà Tâm rất yêu quý, nên con béđuổi em trai mình ra khỏi phòng khiến thằng bésợ hãi mà trượt cầu thang ngã.
Nguyệt thương con mình mà mắng chửi Tâm xối xả, tôi cũng lên giọng quát Tâm chỉ mong Nguyệt không nghĩ rằng tôi chiều Tâm mà sinh hư.
Tâm khóc, khóc rất nhiều, và sau đó Tâm thay đổi hẳn, bé không chuyên tâm vào việc học nữa và luôn tìm cách về nhà rất muộn.
Nguyệt cũng thay đổi từ sau tai nạn kia, cô không quan tâm đến việc Tâm đi đâu nữa, mà chỉ buông lời cay nghiệt: “Anh xem lại con anh đi, nó đi làm đĩ đến đêm mới về mà cũng để yên như thế được à?”
Áp lực từ phía vợ, lại còn hàng xóm láng giềng, tôi càng ngày càng khắt khe với Tâm. Nhưng Tâm không sợmà càng chống đối, bất cần, dẫn đến việc thành tích học tập tụt dốc đến nỗikhông thi đỗ đại học, chỉ đủ điểm học cao đẳng.
Nguyệt lúc này mới nói: “Hóa ra ngày xưa đỗ vào cấp 3 cũng chỉ là xin điểm”. Tôi thì quá chán nản mà mắng chửi Tâm rất nhiều. Tối hôm đấy, Tâm uống thuốc ngủ tự tử nhưng may mắn sao tôi phát hiện ra và đưa con đi cấp cứu kịp thời.
Sau khi hồi phục sức khỏe, con bé như biến thành một người khác, ít nói và lầm lì hơn, chỉ khi nào cần xin tiền chi tiêu, đóng học phí con mới mở lời nói dăm ba câu.
Còn đối với Nguyệt, Tâm tuy có tỏ thái độ giữ khoảng cách nhưng con bévẫn cư xử rất lễ phép mỗi khi 2 người gặp mặt nhau.
Nguyệt cũng vậy, không còn đay nghiến tôi về những chuyện của Tâm nữa nhưng cũng chỉ coi Tâm như người dưng trong nhà, chỉ cần không chạm đến quyền lợi của 2 mẹ con cô, thì cô mặc kệ.
Tôi cảm thấy rất buồn khi rơi vào phải tình cảnh này. Tôi phải làm gì để có thể giúp cho gia đình mình đây? Liệu có quá trễ để hàn gắn tất cả? Có phải tôi đã sai kể từ lúc đón bé Tâm về haykhông?