Khi tôi biết mình phải cắt toàn bộ dạ con và không thể có con như những người phụ nữ bình thường khác, đất trời như sụp đổ, nhấn chìm tôi vào bóng tối. Chồng tôi cũng sốc chẳng kém tôi. Đêm đêm, anh giấu tôi, nén ra ban công đốt thuốc triền miên, để rồi lúc xuất hiện trước mặt tôi, anh lại tỏ ra không có chuyện gì. Anh an ủi, chăm sóc tôi chu đáo và nói những lời yêu thương ngọt ngào hơn. Nhưng tôi đủ nhạy cảm để biết, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài che đậy trái tim anh đang “dậy sóng”.
Trước đây, khi tôi và anh đến với nhau, mẹ anh vốn đã không đồng ý vì bà chẳng ưa cô con dâu ngoại tỉnh, dù xét về mọi mặt, tôi không thua kém anh. “Thằng đó thì có gì ngoài cái mác trai Hà Nội? Mày dừng ngay, thiếu gì đàn ông tử tế, thành đạt mà mày phải đâm đầu vào bụi rậm?”, cô bạn thân của tôi đầy bức xúc nói. Nhưng biết làm sao được khi tôi trót trao trái tim mình cho anh rồi. Thế nên khi nghe tin tôi không thể sinh con, mẹ anh thể hiện thái độ coi thường tôi ra mặt. Có lần, đi làm về, tôi chợt nghe được câu chuyện giữa anh và mẹ.
Bà yêu cầu anh phải ly hôn để lấy vợ mới và sinh con. Anh cự lại, bà làm mình làm mẩy, tuyên bố sẽ cắt đứt với vợ chồng tôi vì bà không thể chấp nhận gia đình tuyệt tự.
Những ngày tháng căng thẳng và u uẩn cứ trùm lên gia đình tôi, đè nặng cuộc sống vợ chồng tôi, dù anh luôn khẳng định cuộc đời này anh chỉ yêu tôi. Anh còn đề nghị việc chúng tôi xin con nuôi và nếu cần, hai vợ chồng sẽ dọn ra ở riêng… Thú thực, đôi khi lòng ích kỷ trỗi dậy, tôi cũng muốn “trả thù” mẹ anh bằng cách đồng ý với giải pháp 2 vợ chồng ra ở riêng.
Từ khi về làm dâu, tôi đã tận tâm, tận lực để vun đắp cho gia đình của anh, nhờ các mối quan hệ thân quen để lo việc cho hai em gái của anh nhưng đổi lại, tôi vẫn không được mẹ anh yêu thương như con cái trong nhà. Lòng ích kỷ thôi thúc tôi đối đầu với mẹ anh nhưng trái tim lại ngăn cản tôi không nên làm tổn thương người đàn bà góa ở tuổi mới ngoài 40.
Tôi lặng lẽ quyết định rời xa thành phố để đến một vùng đất mới, nơi ấy sẽ không có anh. Tôi sẽ bắt đầu lại với trái tim vẫn còn những vết thương chưa liền sẹo. Tôi âm thầm chuẩn bị cho chuyến đi chỉ với chiếc vali quần áo mà tôi nói dối anh là tôi sắp có chuyến công tác dài ngày.
Tôi biết, anh sẽ lục tung cả thành phố nơi tôi và anh đang sống để tìm tôi, sẽ không có một người thân nào trong danh bạ của tôi mà anh không gọi đến để hỏi tung tích của tôi. Anh sẽ tìm tôi bằng mọi khả năng của anh. Nhưng một khi tôi muốn trốn, tôi cũng sẽ làm mọi cách để anh không thể nào tìm được tôi.
Cô bạn thân của tôi tức giận mắng tôi xối xả: “Mày hâm à? Thời nào rồi mà còn mang thuyết hy sinh vì tình yêu ra để sống? Mày vì gia đình ông ấy nhưng ai vì mày đây? Một tay gây dựng nên mọi thứ, không có mày, thử hỏi kinh tế cái nhà ấy có được đàng hoàng như bây giờ không? Mày tỉnh lại đi.
Mày rời xa ông ấy, đàn ông chóng quên lắm. Dù họ có yêu thương mày thì rồi họ cũng sẽ tìm một người đàn bà khác để lãng quên. Tất cả những gì mày làm ra trong cái nhà ấy sẽ trở thành vật sở hữu của người khác”. Những chì chiết của cô bạn cứ lùng bùng bên tai tôi. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Tôi không thể vì lòng ích kỷ của mình mà tước đi quyền hạnh phúc của anh, tước đi khát khao của người đàn bà đã gần đất xa trời là mẹ anh. Đôi khi trong cuộc đời, cũng cần có những chia xa. Chỉ cần ta vẫn khao khát sống và biết yêu bản thân, nhất định ta sẽ hạnh phúc. Tôi tin, dù rời xa anh, dù trái tim tôi đang đau khổ và tan nát nhưng tôi sẽ hạnh phúc theo cách của riêng mình.
Trong lúc ngồi chờ máy bay cất cánh, nhìn ra phía đám mây bồng bềnh trôi phía xa trên bầu trời, tôi lặng lẽ viết vào ghi chú trong điện thoại của mình:
Khi thực lòng yêu một người, ta chẳng thể cắt nghĩa nổi vì sao yêu...
Khi thực lòng yêu một người, ta mong người ấy hạnh phúc, dù trong lòng lặng lẽ một niềm đau... Khi thực lòng yêu một người, ta không muốn nhìn nước mắt người ấy rơi nhưng có thể, ta sẽ phải khóc rất nhiều...
Khi thực lòng yêu một người, ta sẽ dám hy sinh vì người ấy...
Khi thực lòng yêu một người, ta thấy mình hy sinh nhưng hạnh phúc...
Khi thực lòng yêu một người, có thể ta chẳng cần có nhau...