Trong câu chuyện bi kịch này của tôi, điều mà tôi buồn nhất không phải là vì gia đình chồng mà chính bởi chồng tôi. Tôi đã từng nghĩ anh sẽ là người đồng cam cộng khổ với mình, nhưng có lẽ không phải.
Ở hoàn cảnh sung sướng, người ta dễ dàng tử tế và yêu thương nhau hơn. Phải trong hoạn nạn mới biết ai là người tốt và yêu mình thật sự.
Hiện tại tôi đang thất nghiệp mấy tháng nay. Tôi không kiếm ra tiền và hàng ngày phải ngửa tay xin tiền chồng để lo từ cái bé nhất lo đi.
Lí do tôi nghỉ việc và chưa tìm được việc mới ưng ý là bởi tôi muốn làm ở một chỗ thực sự phát huy được năng lực của mình và có môi trường tốt.
Tôi biết, quyết định nghỉ việc ở cơ quan cũ của tôi ảnh hưởng khá nhiều tới cuộc sống của hai vợ chồng. Bởi lẽ ở đó, tôi làm lương rất cao. Thậm chí bao năm qua, tiền lương tôi kiếm được từ đó là nguồn thu nhập chính đảm bảo chi tiêu sinh hoạt cho cả gia đình.
Nhưng tôi không thể làm mãi ở một nơi mà tôi cảm thấy môi trường quá tệ hại, tranh đấu, ghen ghét nhau. Tôi quyết định nghỉ việc sau bao nhiêu lần can ngăn của chồng. Tôi không nhận được sự ủng hộ của anh trong việc này.
Chồng tôi bảo: “Môi trường hay văn hóa công ty thì quan trọng gì, miễn là mình có nhiều tiền, thế là được. Cả nhà trông chờ vào lương, nghỉ làm chỗ khác không được ngon như chỗ này thì chỉ mình khổ”.
Anh không hiểu cho tôi. Ngày nào đi làm tôi cũng đau đầu và mệt mỏi, tâm lí tôi u uất khi phải làm ở một nơi mà lúc nào cũng phải ủ mưu để đối phó với nhau. Tôi quyết định nghỉ việc. Và chồng tôi gọi đó là một sự ích kỉ, là không biết nghĩ cho gia đình…
Kể từ khi nghỉ việc cũ, tôi lao vào tìm kiếm việc mới luôn. Tôi muốn tìm được việc ưng ý mới đi làm chứ không phải là việc chỉ có một chỗ kiếm tiền. Tôi tin vào năng lực của mình nên tôi khá chủ động. Tuy nhiên, điều khiến tôi bất ngờ nhất là thái độ của chồng và cả gia đình chồng.
Mỗi ngày anh ném cho tôi vào chục nghìn bảo tôi chi tiêu, lo chuyện cơm nước, sinh hoạt. Nếu tôi có than là không đủ thì anh lại hằm hè: “Ai bảo em nghỉ việc, giờ một xu cũng không có, mọi việc trông vào anh, không ăn uống tiết kiệm thì ở đâu ra”.
Còn mẹ chồng tôi thì cứ đi vào đi ra nói bóng gió: “Người ta đi làm ra tiền, đây chỉ thích ở nhà chơi nhong nhóng, ăn bám chồng”. Tôi ức không để đâu hết bởi vì tôi không phải loại lười ham ăn. Chỉ là tôi mới thất nghiệp vài tháng nay chứ đâu phải tội nợ từ ngày cưới tới giờ.
Tôi chán nản thật sự. Có lẽ khi nào tôi đi làm lại, có tiền, mọi người sẽ lại yêu quý và coi trọng tôi. Tôi không thể nào thấy bình thản trước thái độ sống như vậy được. Tôi buồn và mất niềm tin lắm! Lẽ nào tình cảm gia đình chỉ vài tháng không làm ra tiền cũng đã bị xem thường?