Gần 10 năm về trước, khi đó tôi và vợ là một công chức bình thường, thu nhập hai vợ chồng mỗi tháng chi tiêu khéo mới đủ, còn không sẽ thiếu thốn. Không cam chịu cảnh sống khó khăn, tôi bàn với vợ bỏ việc ra ngoài đi buôn.
Vợ không muốn, nhưng tôi quyết nên cũng không cản được. Chúng tôi bán ngôi nhà bố mẹ cho làm vốn vào Nam lập nghiệp. Khó khăn chồng chất những khó khăn, lại xa nhà, con cái nheo nhóc, nên vợ ở nhà kinh doanh nhỏ, còn tôi sau bao lần chìm, nổi đã tìm đường xuất khẩu lao động để mong đổi đời.
Sang đất khách quê người, kiếm được đồng tiền cũng vô vàn khó khăn, nhưng nó cũng khiến tôi say mê, vì số tiền một tháng kiếm được có khi bằng cả năm trước đây. Làm được tiền, tôi gửi về cho vợ mua nhà, nuôi con và trang trải cuộc sống, giúp đỡ bên nội, bên ngoại.
Gần 10 cái Tết qua đi, tôi không trở về nhà, mà chỉ nói chuyện với vợ, con qua những tin nhắn điện thoại hay những cuộc gọi video. Tôi cứ yên tâm rằng, mọi chuyện ở nhà đã có vợ lo chu toàn mọi thứ mà quên mất rằng, cô ấy cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng có ham muốn, khát khao của một người đàn bà xa chồng.
Ngay cả bản thân tôi cũng vậy, gần 10 năm nơi xứ người, dù thương vợ, yêu con, thì cũng có những lúc tặc lưỡi để qua lại với một vài người đàn bà khác, dù chỉ là "bóc bánh trả tiền", hoặc cuộc tình chớp nhoáng thoáng qua để quên đi nỗi nhớ nhà, nhớ vợ, nhớ con.
Để Tết này, khi trở về, tôi lại thấy lòng mình chùng lại. Vợ tôi cũng vậy. Có lẽ, trong suy nghĩ của tôi và vợ, đều đang tự vấn lương tâm mình, đã làm những gì chưa phải với người kia của mình trong suốt gần 10 năm qua. Có chút tiếc nuối, ngại ngùng và cả ân hận vì quãng thời gian ấy, chúng tôi đã đặt nặng vấn đề kinh tế, mà quên bồi đắp tình cảm vợ chồng, tình cảm gia đình.
Tôi đã định, sau Tết sẽ quay lại bên kia làm việc, nhưng có lẽ kế hoạch sẽ thay đổi. Tôi sẽ ở lại quê hương, cùng vợ nuôi dạy con cái và vun đắp tình cảm gia đình, bù lại những tháng ngày xa cách đã qua. Tôi thấy mình may mắn, vì đã nhận ra tiền bạc không thể mua được mọi thứ, nhất là hạnh phúc gia đình.