Đời sống

Mẹ chồng gào thét vì toilet bẩn, con dâu bức xúc kiểm tra rồi chết lặng khi phát hiện sự thật điếng người

DNVN - Tôi từng nghĩ mẹ chồng chỉ đơn thuần khó tính, ai ngờ lần này bà lại vô tình trở thành "điềm báo" cho một sự thật nghiệt ngã mà tôi không bao giờ muốn đối mặt...

Rúng động lời khai của nữ giáo viên đâm chết học sinh 8 tuổi, sốc vì cách chọn ‘con mồi’ và loạt biểu hiện lạ / Khi mua táo, chỉ cần ghi nhớ một 'mẹo nhỏ', nhìn sơ qua có thể biết táo ngọt hay không, phương pháp rất hay

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Hơn một tháng nay, mẹ chồng lên thành phố chăm cháu giúp vợ chồng tôi. Thành thật mà nói, sống chung với bà chẳng dễ dàng gì. Mẹ chồng tôi nổi tiếng khó tính, mỗi khi không hài lòng chuyện gì, bà không chỉ góp ý mà còn nhắc đi nhắc lại như muốn "khắc sâu" vào đầu con dâu. Tôi chỉ sơ ý quên ấn nút nồi cơm một lần mà bị nhắc nhở suốt mấy năm trời. Chưa kể, bà nói chuyện rất to, khiến hàng xóm phàn nàn, tôi nhắc thì lại giận dỗi.

Thế nhưng, dù có bao nhiêu mâu thuẫn nhỏ nhặt, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải đối diện với một sự thật khiến tay chân bủn rủn như vậy.

Trưa hôm đó, tôi đang thiu thiu ngủ thì giật bắn mình bởi tiếng gọi thất thanh của mẹ chồng từ nhà vệ sinh vọng ra:

"Thư đâu rồi con? Sao con làm vợ mà để cái toilet bẩn thế này? Dậy ngay vào đây!"

 

Cơn buồn ngủ tan biến, tôi bực bội vùng dậy. Rõ ràng tôi dọn dẹp nhà vệ sinh rất thường xuyên, cớ sao bà lại nói thế? Nhưng khi bước vào, tim tôi như hẫng một nhịp, trên thành bồn cầu có vài vệt đỏ sậm.

Mẹ chồng đứng sau vẫn chưa chịu buông tha: "Làm phụ nữ thì phải sạch sẽ, con đến tháng thì nhớ dọn dẹp cẩn thận, đừng để đàn ông trong nhà phải thấy cảnh này!"

Tôi chết lặng. Tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không hề đến kỳ. Vậy những vệt đỏ này từ đâu ra? Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tôi vẫn im lặng cầm khăn lau sạch, trong lòng dâng lên nỗi bất an khó tả...

Tối hôm đó, chồng tôi than đau bụng nhiều ngày không khỏi. Đột nhiên, hình ảnh vệt máu ban sáng hiện lên trong đầu tôi. Tôi quay sang hỏi:

"Anh có bị chảy máu ở đâu không?"

 

Chồng tôi ngập ngừng rồi thú nhận: "Anh có nôn ra máu… chắc lúc dọn chưa kỹ."

Lời thú nhận của anh khiến tim tôi đập mạnh liên hồi. Không chần chừ, sáng hôm sau tôi lập tức đưa chồng đi khám.

Bàn tay tôi lạnh toát khi cầm tờ kết quả: chồng tôi bị ung thư dạ dày, đã bước vào giai đoạn nghiêm trọng!

Cổ họng tôi nghẹn lại. Anh mới 33 tuổi, tại sao lại mắc căn bệnh quái ác này? Nhìn chồng vẫn bình thản ngồi bên cạnh, tôi chỉ muốn gào lên trong tuyệt vọng.

Chúng tôi không dám nói cho mẹ chồng biết. Bà chỉ có hai người con, em gái chồng lại ở xa, nếu biết tin này, bà liệu có chịu nổi cú sốc?

 

Hơn nửa tháng trôi qua, tôi phải gắng gượng như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng nặng trĩu. Nếu lỡ chồng tôi không qua khỏi, tôi và mẹ chồng, hai con người vốn chẳng hòa hợp sẽ ra sao?

Tháng sau, chồng tôi phải lên bàn mổ. Tôi không biết phải mở lời với mẹ chồng thế nào. Tôi sợ phải nhìn thấy khuôn mặt bà đổ sụp trong đau đớn.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này.

1
Như Ý (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm