Đời sống

Một câu yêu thương xua tan bực tức

Cuộc đời thật kì lạ. Chỉ một câu nói yêu thương của hắn mà bao nhiêu bực tức ban sáng xua tan đi nhanh chóng, lòng mình thấy chứa chan niềm vui.

'Con à, cha mẹ sẽ không chung nhà nữa…' / Người cha đạp xe vượt 4000 km để nghe nhịp tim con gái mình lần cuối

Thai kì của tôi đúng vào những ngày Hà Nội nóng nhất, nhiệt độ bên ngoài đôi lúc lên hơn 40 độ C. Nghén ngẩm làm cơ thể không chỉ mệt mỏi, mọi chức năng của cơ thể đều thi nhau đình công, ăn uống cũng không thèm khát món nào.

Mới tháng thứ 5, mình đã thấy suy sụp thế này, tối đến thì mất ngủ, đâu đâu cũng nóng nảy bực tức. Chồng đi làm, ruột thì để ngoài da, cứ về nhà thấy mình than thở: "Em mệt quá" chồng lại nói: "Không sao đâu, chuyện nhỏ mà".

Chỉ một câu nói yêu thương của hắn mà bao nhiêu bực tức ban sáng xua tan đi nhanh chóng, lòng mình thấy chứa chan niềm vui. Ảnh minh họa: Internet

Mình nghe xong không thấy được sự an ủi từ chồng thì máu dồn lên: "Anh cứ thử vác cái bụng bầu đi rồi hãy nói chuyện nhỏ chuyện to". Mình giận, cơm nước cũng mặc kệ, để chồng tự giải quyết. Hắn thấy mình nằm không động chạm gì cũng ì ra luôn, lôi máy tính ra chơi game. Sắp làm bố rồi mà cái tật hồi trước thế nào hắn cũng không chịu thay đổi.

Dạo gần đây, hắn vướng thêm công trình ở xa, đi sớm về muộn, sáng nào cũng dậy sít sát giờ đi làm, đánh răng, rửa mặt vội vã, khăn rửa xong cũng vo để đấy, không treo, không vắt, quần áo thay ra không cho vào máy giặt, vứt tứ tung trên sàn rồi vội vội vàng vàng đi làm.

Mình dậy, thấy bãi chiến trường hắn để lại thì giận nhưng cũng mặc kệ. Hắn dường như không có ý thay đổi, khiến mình căng như dây đàn.

Mình quyết định đặt báo thức dậy sớm hơn hắn ngày thường, để cho hắn ngủ đẫy mắt. Lúc dậy, hắn vội vàng quần quần áo áo chuẩn bị đi làm, quần áo vứt một nơi, nấu nướng cơm nước chuẩn bị mang đi cho bữa trưa, xoong nồi cũng vứt xó không rửa, mình mới gọi xốc hắn lại:

"Chồng quay lại dọn quần áo cho vào máy đi, bát đũa, xoong nồi, cơm nước chuẩn bị thì chồng cũng tự phải rửa đi chứ". Hắn nghe xong cau có mặt mày rồi thả nguyên 1 quả bom tấn vào mặt mình: "Vợ đang rảnh thì giúp chồng đi". "Anh không thấy em bầu bì thế này à?".

 

"Bầu bí có phải không làm được cái gì đâu, phụ nữ có bầu, đẻ con là chuyện bình thường, anh đi làm cũng rất vất vả chứ có phải nhàn rỗi gì đâu". Nói rồi hắn đi làm luôn, mình không kịp phản ứng gì.

Rõ ràng đang ở cùng chồng nhưng mình nhận ra mình như đang ở trong 1 căn nhà trống trải. Nhận ra chỉ một mình mình cố gắng vun vén xây dựng gia đình này. Mang thai vốn đã không dễ dàng, nên lúc nào mình cũng chỉ mong hắn trân trọng, hiểu được cái sự vất vả ấy và yêu thương mình nhiều hơn một chút.

Nhưng có vẻ mình không nói thì hắn dường như cũng không cho rằng mình cần giúp đỡ. Mình tủi thân vô cùng. Hứa hẹn trăm năm để mà làm gì, chỉ mong những lúc yếu lòng có ai đó sẻ chia, chỉ mong ai đó biết được sự cố gắng, nỗ lực và hi sinh của mình.

Tối đến, mình tha thẩn ở cơ quan, cố ý về muộn, phần vì không muốn đối diện với lão chồng. Vừa về đến nhà đã thấy hắn đợi ngay ở cửa. Mình chỉ nhìn hắn một cái rồi lượn qua người hắn vào phòng, nằm ềnh ra giường, trong đầu chả nghĩ ngợi gì.

Thấy hắn chạy vào xoa xoa cái bụng khẽ khàng hỏi: "Mẹ Nấm có mệt không?". “Không", mình lạnh lùng nói. "Mẹ Nấm nói mệt đi". "Để làm gì?". "Để bố nói bố thương". Mình quay qua nhìn hắn. Cuộc đời thật kì lạ.

 

Chỉ một câu nói yêu thương của hắn mà bao nhiêu bực tức ban sáng xua tan đi nhanh chóng, lòng mình thấy chứa chan niềm vui. Không biết mình với hắn sẽ trải qua bao cuộc cãi vã như thế này mới chờ đến ngày sinh con nhưng mình tin, trưởng thành cũng cần có thời gian.

Việc chồng và mình cần phải thay đổi hàng ngày để trở thành những ông bố, bà mẹ hoàn hảo cũng cần có thời gian, cần được giải quyết từng chút một.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm