Đời sống

Một tuần sau khi ra ở riêng, tôi ‘muối mặt’ xin mẹ chồng cho về, nhưng câu trả lời của bà khiến tôi ám ảnh

DNVN - Rời khỏi căn nhà đầy kỷ niệm sau 5 năm sống chung với mẹ chồng, tôi từng nghĩ mình đã bước sang một trang mới, tự do và thoải mái hơn. Nhưng không ngờ, chỉ một tuần sau, cuộc sống đã “tát” tôi tỉnh ngộ một cách không thương tiếc.

Trong phiên toà căng thẳng phân chia tài sản, khi chồng cũ của tôi đang lớn tiếng đòi chia phần mình, bỗng mẹ chồng bước vào, tay chống gậy, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt cương quyết / Bi kịch gia đình: Chồng vào bếp, vợ đi làm, mẹ chồng bỗng chốc nổi giận – Không khí gia đình căng thẳng vì một câu nói trẻ con

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Khi tôi ngập ngừng xin mẹ chồng cho phép quay lại sống cùng, bà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và nở một nụ cười khẩy, đầy chua chát:

“Về đây có người hầu hạ sướng hơn thì cứ nói thẳng. Ở riêng là quyết định của con, mẹ không ép. Giờ hối hận cũng muộn rồi.”

Mẹ chồng hiền lành nhưng… không phải là không biết giận

Năm năm sống cùng mẹ chồng, tôi luôn tự hào vì bà là người hiền lành, nhân hậu, cư xử khéo léo. Thậm chí, tôi còn khâm phục sự điềm tĩnh và bao dung của bà khi đối mặt với bi kịch gia đình. Nhớ lại ngày đầu về làm dâu, mẹ chồng tôi đã phải chịu cú sốc chồng ngoại tình và đưa con riêng về nhà. Thay vì làm ầm lên, bà cư xử lịch sự, đàng hoàng, rồi dứt khoát ly hôn.

Những ngày sau đó, dù lòng đau như cắt, bà vẫn bình thản lo toan mọi việc trong nhà, không một lời trách móc con cái. Chính sự bao dung ấy đã khiến tôi yên tâm sống thoải mái mà quên mất rằng, làm dâu không chỉ là hưởng mà còn phải biết chia sẻ.

 

Thời gian trôi qua, tôi dần “lười” với ý nghĩ mẹ chồng sẽ luôn ở đó lo toan tất cả. Việc duy nhất tôi phải làm là “nghỉ ngơi và than phiền.” Thậm chí, tôi bắt đầu nảy sinh ý định ra ở riêng, cho rằng chỉ như thế tôi mới thực sự được tự do.

Quyết định ra ở riêng – bước ngoặt của sự sai lầm

Sau hàng tháng trời “tác động tư tưởng,” cuối cùng mẹ chồng cũng đồng ý cho vợ chồng tôi ra ở riêng. Nhưng cái gật đầu ấy không hề nhẹ nhàng. Trước khi đưa tiền để chúng tôi mua nhà, bà nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng:
“Mẹ sống với con không đủ tốt hay sao mà con cứ đòi ra ở riêng?”

Lời nói ấy khiến tôi khựng lại, nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Thời gian sẽ làm bà nguôi ngoai thôi.” Vậy mà chỉ sau một tuần sống trong “thiên đường tự do,” tôi đã nhận ra mình sai lầm đến nhường nào.

Chồng thoải mái như khách, vợ kiệt sức như người hầu

Ở riêng, tôi mới thấu hiểu hết những gì mẹ chồng từng gánh chịu. Chồng tôi, được chiều chuộng từ bé, giờ lộ rõ bản tính vô tâm. Sau giờ làm, anh chỉ nằm dài chơi game, mặc con khóc, mặc vợ đầu bù tóc rối trong bếp. Nhà cửa bẩn, anh lớn tiếng nhắc tôi dọn; quần áo vứt bừa bãi, anh coi như chuyện “tất nhiên.”

Một tuần “trầy trật” sống chung với sự vô tâm ấy, tôi chán đến mức muốn gào thét. Cả ngày đi làm mệt mỏi, về nhà lại loay hoay trong mớ công việc không tên, tôi bắt đầu cảm thấy thương mẹ chồng hơn bao giờ hết.

 

Lời từ chối lạnh lùng và cái giá phải trả

Không chịu nổi nữa, tôi quyết định về nhà xin mẹ chồng cho quay lại. Tôi định bụng sẽ nói với bà: “Chúng con về để tiện chăm sóc mẹ.” Nhưng sự thật không thể giấu mãi – mẹ chồng thừa biết lý do tôi muốn quay lại là gì.

Sau khi nghe hết lời tôi trình bày, bà chỉ cười nhạt, rồi nói câu khiến tôi xấu hổ đến tận cùng. “Ở riêng là con chọn, giờ không thể quay đầu như một chuyện đùa.”

Bà nói xong, quay lưng bỏ lên lầu, để lại tôi đứng đó với cảm giác vừa buồn vừa sợ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng cứng rắn đến vậy.

Tôi phải làm gì để chuộc lỗi?

Những ngày qua, tôi không ngừng tự trách bản thân vì đã quá ích kỷ, vì không hiểu hết giá trị của những gì mình đang có. Nhưng giờ đây, câu hỏi lớn nhất với tôi là làm sao để xin lỗi mẹ chồng và thuyết phục bà cho vợ chồng tôi quay lại? Liệu tôi còn cơ hội để sửa chữa sai lầm này hay không?

1
Trâm Anh (t/h)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm