Đời sống

Nhận lời thách đố của vợ, tôi khăn gói sang bên ngoại ở rể, nào ngờ mới qua 10 ngày, tôi đã phải nhận cái kết ngã ngửa

Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua.

4 đặc điểm cho thấy vợ chồng có "tướng phu thê", sinh ra là để cho nhau / Vợ chồng có 3 vấn đề này, hôn nhân khó bền vững

Mười ngày trước, tôi và vợ cãi nhau nảy lửa vì chuyện mẹ chồng - nàng dâu. Vợ suốt ngày than thở mẹ chồng khó tính, cuộc sống chung với nhà chồng ngột ngạt, bí bách. Mẹ tôi thì trách con dâu lười biếng, hỗn hào, không ra dáng vợ hiền, dâu thảo. Ai cũng có cái lý của mình và đưa ra những bằng chứng rất thuyết phục, khiến tôi không biết phải đứng về phe nào.

Cuối cùng tôi chọn đứng về phía mẹ, đơn giản một điều chúng tôi phận làm con. Tôi cũng bảo vợ như thế, bảo cô ấy không sai nhưng phận làm con thì phải nhịn cha mẹ. Vợ tôi gào lên rằng tôi ở ngoài nói thì dễ lắm, tôi có phải đi làm dâu đâu mà biết. Rồi cô ấy thách tôi sang nhà cô ấy ở rể, chỉ cần qua một tháng mà tôi vẫn vui vẻ, thoải mái thì cô ấy chịu thua. Từ giờ cô ấy sẽ nhịn mẹ chồng theo ý tôi.

Tất nhiên tôi đồng ý ngay lập tức. Thế là tôi khăn gói, đưa vợ con sang nhà vợ ở rể, ngoài mặt nói với bố mẹ vợ là ở hẳn, để ông bà đỡ khách sáo mà coi tôi như khách. Tôi cứ nghĩ một tháng trôi qua rất nhanh, ai ngờ sự thể lại chẳng hề giống như tôi mường tượng.

Sáng đầu tiên tôi bị bố vợ đập cửa gọi dậy vì để con gái ông nấu ăn sáng và chăm con một mình. Thế là tôi không được ngủ muộn như mọi khi, còn phải dậy lo cho con. Trên bàn ăn thì nghe tiếng bố vợ càu nhàu, bóng gió chuyện đàn ông mà ngủ muộn, lười biếng sẽ chẳng làm được gì ra hồn. Tôi nghẹn nuốt mãi mới trôi bữa sáng, ôm một bụng tức đi làm.

Nhận lời thách đố của vợ, tôi dẫn cả nhà sang bên ngoại ở rể, nào ngờ chưa nổi nửa tháng tôi đã phải nhận cái kết "ngã ngửa" - Ảnh 1.

Qua 10 ngày, tôi bảo vợ tôi quyết định ra ở riêng. (Ảnh minh họa)

Chiều tan làm, đang ngồi uống cốc bia với bạn bè thì bố vợ réo về đỡ đần vợ. Tôi lại lật đật về ngay, vợ tôi nấu cơm còn tôi tắm táp cho con và lau dọn nhà cửa. Trong bữa tối nghe bố mẹ vợ than thở với nhau, rằng nhà người ta có con rể giỏi giang như nào, còn nhà ông bà vớ được chàng rể vừa lười vừa lương thấp. Tôi đắng cả cổ họng, lùa vội bát cơm rồi đứng dậy. Vừa định vào phòng nằm thì bị bố vợ gọi giật giọng, bảo ra dọn mâm bát với vợ.

Qua ba ngày tôi không nhịn được nữa, bắt đầu oán trách bố mẹ vợ khó tính, xét nét, thích so bì với nhà người khác. Vợ tôi cười tủm tỉm: "Anh cứ nhịn bố mẹ cho xong, phận làm con mà". Tôi nghẹn lần nữa, không phản bác được gì.

Biết tôi không đưa lương hàng tháng cho vợ giữ mà chỉ đóng góp chi tiêu, bố vợ ép tôi đưa cho vợ bằng được. Ông bảo đàn ông cầm tiền chỉ hư người, còn mỉa mai tôi lương được có mấy đồng cũng bày đặt sợ người khác lấy mất.

Rồi còn vô số những va chạm, xích mích nhỏ nhặt khác mà tôi có kể cả ngày cũng không hết. Lúc này tôi đã hiểu cảnh làm dâu của vợ là thế nào, vì bố mẹ tôi thậm chí còn hay cằn nhằn và khó tính hơn bố mẹ vợ. Bố mẹ đẻ có mắng té tát nhưng mình vẫn có thể cười hềnh hệch, song bố mẹ vợ nói vài câu phật lòng cũng thấy khó chịu lắm rồi.

Qua 10 ngày, tôi bảo vợ tôi quyết định ra ở riêng. Vợ cười tỏ ý hài lòng. Đúng là chỉ ở vào hoàn cảnh của người khác thì mới thấm thía hết được. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình là muốn những ông chồng từng có suy nghĩ như tôi hãy nghĩ lại đi nhé!

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm