Nhìn con gái bé bỏng bọc kín trong tã, tôi điêu đứng choáng váng còn chồng chết lặng, lảo đảo rời khỏi phòng
Nộp cho mẹ chồng 2 cây vàng cưới, nửa năm sau bà trả hẳn 4 cây khiến tôi căm hận / Chồng “hiện nguyên hình” sống bẩn sau khi kết hôn, vợ định buông bỏ nhưng thử “dạy dỗ” và kết quả vô cùng bất ngờ
Kết hôn khi cả hai đều qua 30 tuổi, vợ chồng tôi đều rất chững chạc và có công việc làm ổn định, nhà cửa cũng đầy đủ, chẳng phải lo lắng điều gì. Chồng tôi nóng tính nhưng cũng biết thương vợ, cũng quan tâm đến vợ. Anh không có nhiều bạn vì anh nghĩ bạn bè chỉ ở bên khi có tiền, khi vui vẻ, còn khi đau bệnh hoặc về già đều phải nhờ cậy đến vợ. Tôi chấp nhận làm vợ anh một phần cũng vì tư tưởng ấy.
Tuy nhiên, sau khi cưới cả năm mà vợ chồng tôi vẫn chưa thể có con. Chồng tôi sốt ruột lắm. Anh đã 35, tôi cũng 33 tuổi rồi chứ không ít. Không những thế, bố mẹ chồng tôi cũng bắt đầu nói bóng gió. Mẹ chồng bắt tôi đi khám đủ chỗ, uống thuốc thang đủ nơi chỉ mong nhanh chóng có cháu nội. Thậm chí có lần tôi còn vô tình nghe được bà chì chiết chồng tôi lấy "vợ già" để khó có con. Mỗi lần nhà cửa hiu quạnh, mặt mày mọi người u ám, tôi đều nghĩ đó là lỗi của mình và luôn ám ảnh vì không thể sinh con.
Đến khi biết mình có thai, tôi mừng đến phát điên lên. Tôi hớn hở báo tin cho cả nhà. Ngay sau đó, thái độ của mọi người với tôi thay đổi hoàn toàn. Mẹ chồng chẳng cho tôi làm việc gì nữa. Chồng cũng yêu chiều, quan tâm đến vợ từng chút một.
Vì tôi không nghén, sức khỏe lại tốt nên tôi khá chủ quan, ít khi đi khám và siêu âm. Cho đến tận khi lên bàn mổ, khi lấy em bé ra, các bác sĩ trao đổi với nhau rồi nói rằngem bé bị dị tật nên cần thăm khám gấp.
2 ngày nằm viện đợi con, trái tim tôi cứ như bị treo lơ lửng. Mọi người ai cũng bồn chồn nhưng y tá, bác sĩ đều bảo sức khỏe của con tốt, chỉ là họ cần kiểm tra rồi sẽ trao em bé cho gia đình.
Ngày nhìn mặt con, tôi như bị sét đánh, chồng tôi cũng bàng hoàng, lảo đảo rời khỏi phòng. Con tôi bị hở hàm ếch nặng. Chỉ có đôi mắt con rất sáng, to tròn, còn từ mũi miệng đều rất khó coi. Tôi bế con trong tay mà chết lặng, chẳng biết sẽ tiếp tục đối diện với con mình như thế nào trong thời gian tới.
Mấy hôm nay, mẹ con tôi đã về nhà ở cữ rồi. Chồng vẫn quan tâm, vẫn bế con nhưng sâu thẳm trong mắt anh, tôi thấy sự chán chường và thất vọng.
Nhưng đau khổ nhất có lẽ là mỗi lần tôi đối diện với bố mẹ chồng. Ông bà lúc nào cũng cho rằng tôi là nguyên nhân dẫn đến việc con bị dị tật. Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà chì chiết, đay nghiến, nhiếc móc tôi không biết lo lắng, chủ quan nên mới có ngày hôm nay. Bà trông đợi cháu bao nhiêu thì bây giờ càng giận tôi bấy nhiêu. Nhưng mẹ không hề biết, bà càng chì chiết, tôi càng tự trách mình và lúc nào cũng có suy nghĩ người có lỗi là mình. Tôi đau khổ, uất ức, thương mình một thì thương con tới mười. Do tôi, chính do tôi nên con mới bị như vậy. Tôi nên làm gì để chuộc lỗi với con, làm gì để con tôi được lành lặn như bao đứa trẻ khác đây?
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Mẹ chồng bệnh nặng, tôi lao về quê với mục tiêu thừa kế – nhưng lời bà nói khiến tôi "đứng hình"
Thông gia vừa rời khỏi, mẹ chồng lập tức sai giúp việc lau nhà vì "bẩn," tôi xách đồ bỏ đi và để lại một câu nói khiến bà tức tím mặt
Kiếm 50 triệu/tháng vẫn không dám gửi tiền cho bố mẹ, tôi quyết định ly hôn vì câu nói lạnh lùng của vợ lúc mẹ chồng ốm
Một tuần sau khi ra ở riêng, tôi ‘muối mặt’ xin mẹ chồng cho về, nhưng câu trả lời của bà khiến tôi ám ảnh
Chồng cũ đòi lại nhà sau 5 năm ly hôn: Hành động bất ngờ khiến tôi vừa giận vừa lo sợ
“Sai lầm vì cưới vợ nghèo”: Câu nói khiến cả nhà bùng nổ trong bữa cơm tối