Đời sống

Ở nhà tránh dịch, chiều nào con trai cũng xin sang nhà bạn học nhóm, nhưng khi tôi đi theo thì thấy con vào nghĩa địa và đổ gục tại đó

10 năm sống bên chồng, tôi chưa bao giờ phải buồn lòng vì anh. Chồng tôi là người đàn ông luôn suy nghĩ cho gia đình, vợ con. Khi còn sống, anh luôn cáng đáng mọi việc trong nhà.

Con trai nghe vợ đuổi bố ra chuồng bò ngủ, hôm sau anh ta chết lặng và hối hận cả đời vì điều này / Bức thư tuyệt mệnh của người mẹ 80 tuổi "hối hận vì sinh ra 4 con trai" khiến người người rơi lệ

Từ chuyện lớn đến bé, chồng tôi đều không để vợ phải đụng tay đến. Anh vẫn thường nói:

- Phụ nữ sinh đẻ, nuôi con đã mệt rồi. Suốt ngày còn phải lo tiền bạc làm sao kham nổi.

Thành ra tôi sống thoải mái và vô tư lắm. Sinh xong đứa con đầu, chồng tôi thấy vợ chăm sóc vất vả, sức khỏe lại yếu đi nhiều nên dặn:

- Thôi không sinh nữa, chỉ một đứa thôi cũng được.

Cũng vì có một đứa con nên vợ chồng tôi dành hết tình cảm cho con. Chồng tôi thương con lắm, hai bố con cứ như hình với bóng ấy. Nhiều khi thấy người ta đánh con hoặc đọc được vụ bạo hành gia đình nào đó, anh lại chép miệng:

- Khổ, chẳng hiểu bố mẹ kiểu gì mà lại hành con như thế. Như mình thương con còn không hết nữa là.

Mọi người thử nghĩ xem, một gia đình đang hạnh phúc êm ấm như thế, đột nhiên tai họa ập xuống đầu, mẹ con tôi sống sao nổi?

Chồng tôi qua đời sau một vụ tai nạn giao thông. Người đã đâm phải chồng tôi bỏ chạy sau khi gây ra tai nạn. Nếu anh ta có trách nhiệm một chút, chịu đưa chồng tôi đến bệnh viện, có lẽ chồng tôi sẽ có thêm tia hy vọng.

(Ảnh minh họa)

Cú sốc mất chồng quá lớn làm tôi không còn động lực vào cuộc sống. Có lần tôi định tự tử. Nhưng mẹ chồng tôi phát hiện ra. Cầm trên tay nắm thuốc, bà van xin tôi:

- Con ơi, con không thương mình, không thương bố mẹ thì phải nghĩ cho con mình. Nó mới 10 tuổi thôi, làm sao xa mẹ được.

Nhờ lời động viên của mẹ chồng, tôi mới vực dậy được tinh thần. Nhưng con trai tôi thì khó khăn hơn nhiều. Tôi cứ nghĩ con mình còn nhỏ, chưa biết nhiều nên chỉ an ủi con. Dạo này cứ đến chập tối, thằng bé lại xin tôi đi chơi game. Muốn con giải tỏa tinh thần, tôi cũng đồng ý cho đi.

Hôm qua tôi gặp bạn của con nên hỏi, thằng bé ngây ngô đáp:

- Bạn Hưng không đến nhà cháu. Cháu ở nhà suốt mà có thấy Hưng đâu.

 

Tối qua tôi thấy làm lạ nên đã đi theo con. Đi mãi, đi mãi, con tôi cũng chịu dừng lại. Nhưng đó là nghĩa địa mọi người ạ. Con đến mộ của bố để tâm sự. Nghe tiếng khóc nấc vang lên văng vẳng giữa không gian tĩnh mịch lúc chiều tối, tôi đau xé lòng.

Về nhà, tôi đã nói chuyện với con và hứa sẽ cùng con vượt qua giai đoạn này. Hy vọng những gì mà tôi nói sẽ giúp đỡ được con. Bởi chồng tôi không biến mất, anh vẫn luôn dõi theo mẹ con tôi, phải không mọi người?

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm