Đời sống

Trót nấu nồi cơm nhão, chồng bắt hai mẹ con tôi phải làm điều này

Làm vợ anh mười mấy năm, tôi chưa một ngày nào được sống yên ấm vì tính gia trưởng, có phần cay nghiệt của anh.

Nhìn thấy tôi bưng bát cơm, mua cái áo là mẹ chồng đay nghiến: "Cô có biết tôi nuôi con tốn thế nào không" / Chồng tái mặt, câm lặng, nước mắt ngắn dài, còn tôi khóc không thành tiếng trước kết quả thử ADN

Chồng tôi nổi tiếng khó tính và gia trưởng, cả cái vùng này không ai không biết. Ngày trước khi tôi cưới anh về, mọi người ai cũng chặc lưỡi nói lấy một người nóng tính, bảo thủ dễ khổ cả đời nhưng tôi quyết không nghe, tôi luôn nghĩ tình yêu sẽ giúp người ta dung hòa lẫn nhau, từ đó anh sẽ tự thay đổi tính cách mình, thế nhưng có lẽ tôi đã nhầm.

Cưới về không bao lâu, tôi bắt đầu thấm, chồng tôi quan niệm, mọi việc trong gia đình đều phải do anh quyết định, kể cả mẹ anh, anh cũng chỉ nghe lời phần nào, nhưng công to việc lớn thì không ai được góp ý. Bố chồng tôi mất sớm, mẹ anh ở vậy nuôi con mười mấy năm trời.

Chồng tôi quản mọi chi tiêu trong nhà, từ tiền nong chợ búa, sắm sanh. Anh cho mua gì tôi mới được mua đấy. Tôi sinh con ra nuôi nấng cực trăm bề, anh chẳng bao giờ đỡ đần tôi, việc nhà cửa, cơm nước anh cũng phó mặc. Anh luôn coi tôi là người ăn bám, đi đâu anh cũng tự hào cái nhà này đầy đủ như vậy là một tay anh bươn chải.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa

Chồng tôi nóng tính, sống với nhau ngần ấy năm, không ít lần anh thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Tôi chỉ cần làm trái ý anh, anh đùng đùng nổi giận đánh vợ, đánh con, đập phá đồ đạc. Có nhiều bữa tôi ăn cơm chan nước mắt. Chuyện chồng hất cả mâm cơm ra ngoài sân là việc cũng "nhiều như cơm bữa".

Mẹ chồng tôi cũng chẳng sung sướng gì, tôi chưa thấy ai giỏi cam chịu như bà. Bà nói gì, làm gì cũng phải nhìn sắc mặt con trai mới dám. Nhà có 4 người thì 3 người sống chịu đựng như cái bóng, lầm lũi và mỏi mệt.

Hôm vừa rồi, tôi nấu cơm nhưng trót quá tay làm nhão. Đến bữa chồng tôi chửi bới ầm ĩ, đập bàn đập ghế, anh nói tôi ăn hại, có cái bữa cơm nấu không ra hồn, nấu thế này cho chó nó cũng chẳng ăn nổi.

Thế rồi anh bắt hai mẹ con tôi ngồi ăn bằng hết, không hết thì không được đứng lên. Tôi và con, hai mẹ tủi cực vừa ăn vừa khóc.

Nhiều khi tôi nghĩ chán nản vô cùng. Chỉ muốn cho xong rồi sống cho thoải mái, nhưng nghĩ thương con, sau này tương lai nó sẽ thế nào khi người ta biết bố mẹ nó ly dị. Rồi còn bố mẹ tôi, ở khu tôi ở, chưa từng có ai ly hôn cả. Bố mẹ tôi chắc sẽ đau lòng lắm. Tôi phải làm gì bây giờ đây?.

 

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm