Đời sống

Ước gì cha mẹ tôi cũng nói 'về nhà đi con'

Tôi không may mắn như nhân vật Anh Thư trong phim "Về nhà đi con", cũng không hy vọng ba mẹ sẽ đón mẹ con tôi trở về, mà chỉ mong họ sẽ ngừng coi con gái như tội đồ khi "dám" bỏ chồng.

Thế nào là một người phụ nữ thông minh, khiến đàn ông nể phục? / Phụ nữ sinh vào năm này, 30 tuổi hôn nhân hạnh phúc, 40 vượng phu vượng tử, 50 sung túc giàu có, cả đời viên mãn

Lướt Facebook vào một số nhóm tâm sự, tôi mới thấy hầu hết những ai theo dõi bộ phim “Về nhà đi con” đều rơi nước mắt khi xem phân cảnh bố Sơn đến nhà thông gia xin con gái Anh Thư về nhà sau khi phát hiện Vũ ngoại tình ở tập 70.

Những câu thoại đầy xúc động của bố dành cho con gái: “Giờ bố chẳng có gì, ngoài sự già nua, giáo điều, lẩm cẩm. Nhưng bố còn tình yêu và một ngôi nhà, để bất cứ lúc nào, các con cũng có thể trở về”. Và có lẽ, nhờ sự động viên từ bố mà Anh Thư đã quyết định chấm dứt sớm cuộc hôn nhân hợp đồng để đưa con về nhà ngoại dù Vũ đã tỏ vẻ hối hận.

Thực sự, tôi đã bật khóc đầy tức tưởi khi xem đoạn phim này, tôi tự hỏi nếu bố mẹ tôi đang xem phim, họ có nghĩ gì không. Nhân vật Anh Thư dù hôn nhân gặp sóng gió nhưng luôn có một người cha đầy cảm thông và trách nhiệm bên cạnh, luôn có một nơi gọi là nhà để trở về.

Trong khi đó, biết bao cô gái bước chân đi lấy chồng, đến khi gặp trắc trở không còn đường để quay về bởi chính ba mẹ ruột quay lưng, như tôi. Dẫu biết phim ảnh khác hẳn với đời thường nhưng tôi biết, trong cuộc sống, không hiếm những người như bố Sơn, không màng tới sự đàm tiếu của thiên hạ, chỉ quan tâm đến hạnh phúc của con. Nếu hôn nhân không hạnh phúc và không thể cứu vãn, tốt nhất hãy buông tay, vì có hậu phương luôn ở phía sau đón con trở về.

Còn tôi, sau hơn 10 năm chịu đựng cuộc hôn nhân đày đọa với người chồng vừa trăng hoa vừa cộc cằn vũ phu, mãi tôi mới đủ can đảm để ly hôn. Quyết định này không được ba mẹ ruột ủng hộ, nhưng mọi chuyện đã quá sức chịu đựng nên tôi không thể tiếp tục.

Ngày biết tin tôi ly hôn, ba đã gọi điện trách mắng nặng nề: “Mày đừng về nhà này nữa, làm nhục gia đình thế là đủ lắm rồi”. Ba mẹ tôi căng thẳng như thế bởi cả bên nội lẫn bên ngoại của tôi chưa từng có ai ly hôn.

Việc tôi bỏ chồng làm ông xấu hổ. Nếu để tôi ở cùng, ba mẹ sẽ không chịu được điều tiếng và sự xoi mói của xung quanh.Nhiều lần, tôi xin ba mẹ cho tôi ly hôn vì cuộc sống chung không khác nào địa ngục. nhưng ba mẹ không đồng ý.

Chồng tôi đi cặp kè gái gú trăng hoa, về đến nhà đánh vợ không tiếc tay. Có lần tôi nhập viện do đa chấn thương, nhưng ba mẹ không xót con, mà luôn miệng:"Vợ chồng sống với nhau sao tránh khỏi xô xát, xấu chồng thì hổ thiếp chứ hay ho gì mà làm ầm ĩ lên".

Chồng ỷ mình kiếm ra tiền nên mặc sức hành hạ tôi. Tôi gồng mình chịu đựng, không được kêu ca với ba mẹ. Vì nếu có kể chuyện gì, ông bà cũng phẩy tay, bào tôi phải xem lại bản thân mình, tôi có thế nào thì chồng mới như vậy.

Không muốn hai con lớn lên trong cảnh ba mẹ suốt ngày xô xát đánh mắng nhau nên vẫn quyết định ly hôn sau nhiều lần trì hoãn.

Ở tuổi 36, tôi bước ra khỏi nhà chồng với hai bàn tay trắng cùng đứa con gái năm tuổi. Ngôi nhà vợ chồng tôi sống là của ba mẹ chồng cho trước khi cưới, nên tôi không được chia phần.

Trong thời gian chung sống, tôi không tích lũy được nhiều do thu nhập bấp bênh vì công việc không ổn định. Hoàn cảnh như thế, tôi phải để con trai bảy tuổi ở cùng với bố.

Tôi tin mẹ con tôi sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này, dù ông bà ngoại không đón chúng tôi về nhà. Hình minh họa.

Từ ngày ly hôn, hai mẹ con tôi chật vật chuyển từ chỗ trọ này sang chỗ trọ khác do không kham nổi tiền thuê nhà. Những ngày nắng nóng mà tôi không dám bật quạt nhiều sợ không đủ tiền đóng tiền điện.

Cách đây mấy tháng, tiền bạc cạn kiệt do chỗ làm nợ lương, tôi đã nghĩ đến chuyện xin phép ba mẹ ruột về nhà ở cùng cho đỡ chi phí. Vả lại, con gái sắp vào lớp Một sẽ thêm tiền đi học trong khi thu nhập của tôi rất thấp.

Nhưng ba mẹ từ chối, còn trách tôi ngu dại thì ráng chịu: “Chồng kiếm được vài chục triệu đồng một tháng thì nhất quyết đòi bỏ, giờ về ăn bám ông bà già này à?”. Thực ra, tôi muốn nhờ ba mẹ chỗ ở, còn chi phí trang trải tôi sẽ cố gắng đi làm để lo cho hai mẹ con.

Tôi không may mắn như nhân vật Anh Thư, nhưng tôi tin mình sẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tôi cũng không hy vọng ba mẹ sẽ giang vòng tay đón mình trở về nhà, mà chỉ mong một ngày nào đó ông bà sẽ thở dài khi nghĩ tới mẹ con tôi, chứ không coi tôi như tội đồ nữa...

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm