Đời sống

Vật lộn rửa bát đũa 1 mình trong khi 3 chị chồng ngồi chơi không, tôi chỉ thỏ thẻ 1 câu lại khiến họ răm rắp đi làm

Hôm ấy, tôi đã dậy sớm đi chợ, nấu cơm phục vụ 3 bà chị chồng rồi, vậy mà ăn xong các bà ấy cũng không biết điều giúp dọn dẹp. Đã thế, lại còn lớn tiếng sai tôi mang hoa quả tráng miệng lên.

Bị coi thường vì không có bằng đại học, hơn 1 năm sau tôi khiến chị chồng phải quỵ lụy chỉ bằng 1 câu nói / Chị chồng hết chê cháu xấu lại còi, tôi "tím người" trước cảnh tượng này

Làm dâu khổ trăm đường mọi người ạ. Nhất là lại làm dâu út trong gia đình có tới 3 bà chị chồng. Ngày lễ, ngày Tết, cuối tuần là y như rằng các bà ấy mò sang chơi, tụ tập, ăn uống.

Mà hay ở chỗ, từ tối thứ 7 đã gọi cho mẹ báo sáng chủ nhật về, rằng là mẹ mua đồ ăn, mua hoa quả, mua này mua nọ con thích ăn nhé. Nhưng bản thân các bà chị chồng thì chưa bao giờ sang mà xách theo cái gì ngon lành biếu mẹ cả. Và cứ tới sát giờ ăn mới thấy các bà ấy mò sang. Đương nhiên, mọi việc đi chợ mua hầm bà lằng những thứ các bà ấy thích ăn, rồi sơ chế, nấu nướng đều do tôi và mẹ chồng lo liệu rồi.

Nhiều lần tôi bực lắm, tôi hỏi khéo mẹ chồng:

- Mẹ ơi, nấu nướng nhiều món thế này có khi đợi các chị ấy sang rồi mình làm nhỉ.

- Thôi con, 2 mẹ con mình cứ làm dần, chúng nó sang mà chưa xong thì chúng nó phụ. Chứ chúng nó còn con nhỏ, con Hạnh (chị cả) nhà bao việc…

Đấy, với cái tâm lý bênh con như thế nên các bà chị chồng của tôi càng được thể ỷ lại. Còn tôi, phận làm dâu đâu dám vượt cấp mà lên sai bảo các chị ấy. Mẹ chồng đã chẳng ý kiến, tôi mà lèo nhèo có khi bị trả về nơi sản xuất ý chứ.

Cứu cánh duy nhất của tôi trong trường hợp như thế chỉ có bố chồng và chồng. Trung đương nhiên thương mẹ và vợ hơn thương các chị rồi. Sau mỗi buổi tụ tập đông đủ, tối đến tôi luôn vác cái gương mặt xầm xì, người ẻo lả, nằm lăn ra giường bắt anh đấm bóp.

Sau khi đỡ mệt, tôi sẽ thủ thỉ với chồng rằng:

-Cả ngày hôm nay em với mẹ đau gãy cả lưng, làm bao nhiêu món thì anh thấy đấy. Chẳng hiểu cứ tụ tập ăn uống làm gì khi việc gì cũng chỉ em với mẹ làm. Chỉ thương mẹ, em còn sức dài vai rộng mà mệt thế này, mẹ có tuổi rồi còn mệt thế nào nữa?

Đương nhiên, Trung nghe là xót mẹ, xót vợ. Anh lập tức bảo:

- Được rồi, lần sau để anh nói thẳng với mấy chị ấy. Thương vợ quá đi!

Tìm được "chỗ tựa" rồi, dĩ nhiên tôi sẽ không để cho các bà chị chồng ngồi chơi xơi nước như thế. Muốn ăn thì phải lăn vào bếp, muốn tụ tập thì cũng phải tự lập chứ!

Hôm vừa rồi cũng thế. Các bà chị chồng lại hò nhau cùng về dịp cuối tuần vì 2/9 sẽ đi du lịch với công ty. Các bà ấy gọi về yêu sách đủ điều nào là làm bánh trôi nước, bánh nếp, lẩu riêu cua bắp bò, thịt ếch, giả cầy, nộm gà xé phay,…

Tôi nghe danh sách đã choáng. Mẹ chồng thì lại nịnh nọt tôi, bảo:

- Con dâu, mai con lại dậy sớm chở mẹ ra chợ nhé.

Tôi giận mẹ chồng lắm, không ngại nữa mà nói thẳng:

- Mẹ cứ chiều các chị ấy quá! Các chị ấy thích ăn toàn món ngon mà chẳng bao giờ bỏ tiền ra mua, cứ bòn rút của mẹ thôi. Rồi lúc làm cũng chẳng thấy đâu, sát giờ ăn mới có mặt.

- Con cứ làm mẹ đi rồi con sẽ hiểu. Giờ thời gian, tiền bạc với mẹ có nghĩa gì đâu, chỉ cần các con vui thôi.

Nghe mẹ chồng nói xong, tôi không biết nên giận bà hay thương bà. Cuối cùng, tôi lại lẽo đẽo xách làn theo mẹ chồng đi chợ mua đồ phục vụ các chị chồng.

0

(Ảnh minh họa)

Giống như bao lần, đúng 10h30 các bà chị lần lượt kéo tới. Thấy tôi với mẹ chồng vẫn loay hoay dưới bếp, họ chỉ xuống chào hỏi, bốc ăn thử mấy món đã xong rồi quay ngoắt lên nhà. Đứng dưới bếp mướt mồ hôi nghe tiếng mấy bà ấy lanh lảnh cười đùa mà điên hết cả ruột gan.

Nhưng đỉnh điểm, ăn trưa xong mấy bà ấy cũng chày cối, chẳng hề có ý định đi rửa bát. Tôi vẫn cố thu dọn chậm chạp xem thái độ thế nào, nhưng tuyệt nhiên không! 3 bà chị kéo nhau lên ghế ngồi, thậm chí còn sai tôi:

- Minh ơi em lấy hoa quả lên đây chị gọt cho.

Tôi tức lắm, bê mâm xuống rồi gọi chồng xuống rửa bát cùng. Lúc này ông ý mới hỏi:

- Các chị đâu sao không xuống rửa.

 

Tôi mới vờ khổ sở bảo anh:

- Em nói với anh rồi còn gì. Có phải lần đầu anh chứng kiến 1 buổi ăn uống đại gia đình như thế này đâu? Lúc nào chả mình em và mẹ làm. Nhưng rửa bát thì em thôi, ai lại để mẹ già cả đi rửa bát.

Thế là ông ấy mới lên nhà nói rất vui vẻ:

- Các chị ơi, mọi người xuống phụ vợ em chút, chứ bát đũa nhiều thế kia mình cô ấy làm chừng nào mới xong?

Mấy bà chị cũng cười cười, bảo:

 

- Chú lại đội vợ lên đầu rồi đấy. Làm dâu thì chả phải thế, mấy việc rửa bát đũa, dọn dẹp này có là gì. Bọn chị bên nhà chồng cũng vẫn làm suốt.

Chồng tôi rất bực mình, quát:

- Vợ em vẫn nấu nướng, dọn dẹp cho bố, mẹ, cho em. Nhưng các chị trưởng thành rồi, chẳng bị ốm đau bệnh tật gì cả mà nó phải phục vụ. Các chị thích tụ tập cũng được nhưng phải biết tự làm, tự dọn. Lần sau các chị mà thế thì đừng sang, hoặc tự nấu mà ăn. Đừng có sai mẹ với vợ em như osin.

Đứng dưới bếp nghe tiếng của chồng lớn tiếng quát mà tôi hả hê vô cùng. Còn 3 bà chị chồng lục đục kéo nhau xuống dưới bếp bảo phụ. Tôi thì chẳng nề hà gì, lập tức tháo tạp dề và găng tay, bảo:

- May quá, các chị phụ em nhé. Em dậy từ sớm đau hết cả lưng rồi.

 

Nói xong, tôi chạy tót lên nhà. Chắc chắn 3 bà chị chồng sẽ hậm hực và ghét vợ chồng tôi cho xem, nhưng tôi cũng không sợ lắm. Dù sao mẹ chồng vẫn thương, chồng tôi vẫn bênh mà.

 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm