Về quê chờ sinh đã đưa tiền rồi mà mẹ chồng vẫn tính toán cả gói tăm bông, tôi tức giận đưa ra đề nghị khiến bà tím mặt
Nắng nóng, nấu canh ngao đơn giản kiểu này vừa ngon mát lại lạ miệng, dễ ăn / Tôm xào xong đem trộn với xoài kiểu này được món tươi ngon thanh mát ngày hè
Em và mẹ chồng vừa cãi nhau mọi người ạ...
Nói là cãi, thực ra em cũng chỉ đáp lại bà có đôi câu, còn suốt buổi là bà kể công, vu tội cho em rồi mắng chửi. Em chịu không nổi nên mới vùng lên và bỏ đi. Cuối cùng thì em đã bắt taxi để về ngoại khi 5 ngày nữa là tới ngày dự sinh.
Em về làm dâu cũng được hơn một năm. Nhưng ngay từ khi cưới thì em và Phong đã sống ở Hà Nội, dự định sẽ mua nhà và an cư lạc nghiệp tại đó. Tổng thu nhập hai vợ chồng em cũng ngót nghét 60 triệu chứ chẳng phải ít. Tận khi em bầu thì mới giảm xuống vì em không nhận làm thêm việc ngoài nữa. Thế nên, bọn em khá tự tin sẽ mua được căn chung cư ưng ý, chỉ cần nỗ lực làm việc và chi tiêu tiết kiệm.
Song, người tính cũng chẳng bằng trời tính. Mọi chuyện đang yên đang lành thì xảy ra dịch. Công ty của hai vợ chồng em đều khó khăn, lương bị giảm tới 50%, thưởng thì gần như không có. Và thu nhập hai vợ chồng tụt thê thảm.
Chẳng còn cách nào, dù rất buồn nhưng em cũng đành ngậm ngùi về quê để mẹ chồng chăm, thay vì thuê giúp việc trên Hà Nội như dự tính. Chần chừ mãi, tận khi còn 1 tháng nữa sinh thì em mới về quê làm online.
Và 1 tháng ấy đúng là cực hình. Vốn dĩ xa chồng đã buồn, lại phải nhìn mặt mẹ chồng mà sống càng thêm bí bách. Nhưng điều em thấy sợ nhất chính là mẹ chồng không hề như những lần trước gặp. Trong 1 tháng này, bà bộc lộ tất cả tính cách thật của mình.
Và đáng sợ nhất chính là việc bà tính toán với con dâu và tiết kiệm thái quá. Hôm em về quê đã đưa cho bà 7 triệu tiền sinh hoạt trong 1 tháng đó; rồi thì quà cáp từ quần áo cho tới nhân sâm, tổ yến... để biếu bà, bà tươi roi rói nói "mấy đứa chỉ bày vẽ, mẹ cần gì đâu". Thế mà ngay hôm sau Phong đi, bà đã dần quay ngoắt thái độ với nàng dâu.
Mọi người ơi, ở quê 1 người sống 7 triệu là quá thoải mái ấy, thế mà em lại chỉ được ăn cơm rau, ăn thức ăn thừa. Ngày nào cũng thế, bà sẽ nấu một nồi thịt hoặc cá, đậu kho - chính xác là kho mặn đắng mặn chát - từ sáng tới tối. Nếu em và bố chồng ăn không hết thì sẽ bị buộc ăn sang cả ngày hôm sau.
Có lần trứng rán mà bà cũng để từ sáng tới tối như thế. Em đã bảo trứng không nên để tủ lạnh và rán lại mà bà mắng em lãng phí.
Mà chẳng hôm nào bà mua hoa quả tráng miệng hết, em có hỏi khéo thì bà bảo:"Vườn đầy hoa quả, mua gì mà mua!"
Nhưng thực tế vườn chỉ có khế chưa chín, ổi xanh và na đang ra quả. Em cũng nhẹ nhàng đáp thì bà bảo:"Đây là nhà quê, con cứ ra ngoài ngõ ngồi chơi với các cô, các bác, thấy nhà ai có gì thì xin. Về quê phải giao tiếp với mọi người nhiều vào, đừng có tối ngày ngồi nhà ôm máy tính như thế".
Em có giải thích hàng trăm lần rằng em ngồi nhà ôm máy là vì em đang làm việc, nhưng mẹ chồng vẫn không chịu hiểu. Giờ lại còn cạnh khóe nữa, thật sự mệt mỏi.
Quay trở lại chuyện ăn uống, vì bà nấu ăn không nổi nên em bị đói. Em phải canh những lúc bà không có nhà để đặt mua đồ ăn vặt, giấu trong phòng. Thật sự không dám nghĩ bị mẹ chồng phát hiện thì bà sẽ mắng thế nào.
Sau khoảng 1 tuần, em đành bấm bụng rút tiền túi đi mua thêm hoa quả và đồ ăn. Tức một nỗi, mẹ chồng thấy em xách về thì mắng sa sả, nhưng vào mâm thì bà gắp đầu tiên, và đương nhiên cũng là người ăn nhiều nhất.
Nhưng mọi chuyện chỉ khiến em không chịu nổi nữa là chuyện mới đây. Giờ hành chính thì em vẫn phải làm việc, bởi thế thấy mẹ chồng đi chợ, có nhờ mua mấy gói tăm bông. Bà ậm ừ rồi phóng xe đi.
Bữa tối hôm đó, trong bữa ăn bà bỗng nhắc:"5 gói tăm bông của cái Tâm 25 nghìn. Nào đưa mẹ để mẹ có tiền mua thức ăn nhé".
Mọi người ạ, cái cảm giác uất nghẹn tận họng ấy. 7 triệu em đưa bà, rồi gần 1 tháng chung sống thì tới 20 ngày em bỏ tiền túi mua đồ ăn, hoa quả quá, vậy mà giờ bà còn tính toán 25 nghìn đồng với con dâu??? Trả bà 25 nghìn em không tiếc, nhưng em buồn vì bà đòi ngay sau khi mua hộ.
"Mẹ ơi, có 25 nghìn thôi mà mẹ cũng đòi con ạ? Con cũng bỏ tiền mua đồ ăn cho gia đình bao lần đấy thôi..."- tôi khá bực nhưng vẫn nhịn, dè dặt hỏi.
Nào ngờ bà còn kể công rằng chăm sóc tôi từ a-z thế nào, bao tôi tiền nhà, tiền điện, nước, mạng... Rồi có tôi sống cùng cái gì cũng tốn thêm.
Bà còn mắng tôi nhiều rằng tiêu hoang, ở nhà ăn bám chồng, cả chuyện tôi đi siêu âm cũng bị lôi ra mắng. Nghe tới đây, tôi tức giận đưa ra một đề nghị:"Nếu mẹ thấy con về đây làm gánh nặng thì con xin phép sang ngoại từ giờ cho tới lúc sinh. Hơn nữa, giờ vợ chồng con cũng không dư dả gì, 7 triệu ấy con nghĩ ở quê sống thoải mái rồi. Nào ngờ mẹ cho con ăn cơm rau còn không đủ. Con đành phải về nhờ mẹ đẻ vậy ạ!"
Tôi nói xong thì mẹ chồng tức giận mắng chửi tôi liên hồi. Bố chồng ra sức khuyên can nhưng chẳng ăn thua. Cuối cùng, tôi dọn đồ và gọi taxi đi ngay hôm ấy. Mẹ chồng thì gọi điện cho thông gia nói tôi hỗn, không về xin lỗi thì không nhận cháu. Tôi không sợ, nhưng chỉ thương Phong đang rất khó xử. Có phải tôi đã quá nóng nảy rồi không?
End of content
Không có tin nào tiếp theo
Xem nhiều nhất
Thót tim lúc nửa đêm: Mẹ chồng bất ngờ làm điều không tưởng khi tôi trèo thang bỏ trốn
Ngày nào chồng cũng chì chiết vợ là không biết đẻ vì sinh toàn vịt giời, vợ hét lên: ‘Anh giỏi thì đi mà đẻ'
Các cụ khuyên nhủ: 'Con rể lên giường, nhà tan cửa nát', tại sao lại nói như vậy?
Người phụ nữ lấy chồng kém 37 tuổi tuyên bố: ‘Anh ấy hạnh phúc và sẽ không bao giờ phản bội tôi’
Kịch tính lễ đính hôn: Vì chiếc váy cưới trong mơ, bố mẹ chồng tương lai bỏ về giữa chừng
Một loại thực phẩm ‘rẻ hều’ không ai ăn ở Việt Nam nhưng lại là ‘vàng xanh’ của người Nhật