Suốt 1 tháng qua tôi không tìm được hướng giải quyết cho hôn nhân của mình. Tôi chưa dám nói với ai, chỉ lặng lẽ đi làm, rồi tối về nằm vắt tay lên trán để nghĩ ngợi xem mình nên làm gì.
Đã nhiều lần tôi nghĩ tới chuyện ly hôn vì quá mệt mỏi với cô vợ ghen tuông nhưHoạn Thư. Nhưng giờ đây, khi vợ và con không có nhà, chỉ mình tôi cô độc thì tôi lại cảm thấy trống trải và sợ cảnh phải sống như thế này.
Chúng tôi cưới nhau được hơn 5 năm. Đối với nhiều người, có lẽ đó vẫn là những năm tháng hạnh phúc nhưng với tôi, nó như ngục tù vì bị kìm kẹp.
Vợ tôi là người phụ nữ tốt. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn là sinh viên. Tôi là mối tình đầu của vợ. Tình yêu của chúng tôi đẹp lắm, bao người ngưỡng mộ đấy. Thế mà không ngờ, khi lấy nhau rồi, mọi thứ lại đổ đốn theo cách này.
Tất cả chỉ xuất phát từ việc ghen tuông của vợ tôi. Cô ấy đảm đang, xinh đẹp, có công việc ổn định. Đã vậy vợ tôi lại rất khéo léo, nấu nướng ngon lắm. Tôi chẳng muốn đi đâu ngoài ở nhà ăn cơm vợ…
Ấy thế mà chẳng hiểu sao, vợ tôi lại cứ ghen tuông đến bệnh hoạn. Thời gian đầu mới cưới nhau thì tôi cũng thấy vui vui khi vợ ghen. Tôi nghĩ vợ yêu mình lắm thì mới thế. Nhưng sau này thì tôi bắt đầu không chịu nổi.
Bất cứ ai là người khác giới cô ấy cũng ghen. Từ chị hàng xóm, cô bạn đồng nghiệp, mấy đứa sinh viên thực tập ở cơ quan… Tồi tệ hơn nữa là kể cả người em họ ở quê cô ấy cũng không tin. Cô ấy chỉ sợ tôi có tư tình gì… Đến mức đó thì tôi không còn điều gì để nói.
Và khi đã ghen, vợ tôi nói những lời khó nghe. Cô ấy chẳng cần biết thực hư ra sao đã điện thoại chửi bới đối phương thậm tệ. Bất chấp đó là ai cô ấy chửi hết. Rồi cô ấy đe dọa “tránh xa chồng tao ra”…
Dần dần, tôi như một kẻ bị cô lập, không ai muốn tiếp xúc. Người khác giới thì sợ bị đánh ghen nhầm, anh em đồng nghiệp cùng giới thì không dám đi cùng tôi bởi vì sợ vợ tôi nói: “Rủ rê chồng em làm điều xấu”… Tôi lầm lũi sống trong sự kì thị của mọi người.
Sự việc đỉnh điểm xảy ra là khi vợ tôi xông tới tận văn phòng để chửi bới… sếp nữ của tôi. Cô ấy mới về cơ quan tiếp nhận công việc. Tôi là nhân sự chính, nắm rõ nhiều đầu mối việc nhất nên phải bàn giao, phải làm việc riêng nhiều hơn với sếp.
Vậy là không cần phải xác minh hay hỏi chồng, giữa giờ làm việc, vợ tôi lao lên văn phòng chửi bới ầm ĩ cả.
Tôi không thể kiềm chế được đã thẳng tay tát vợ. Cái tát mạnh đến mức cô ấy bị chảy máu mồm, ngã giúi dụi. Tôi không phải là kẻ vũ phu nhưng qua bao nhiêu sự vụ tôi không chịu nổi nữa. Bao nhiêu cái uất ức dồn cả lên khiến tôi không kiểm soát được bản thân mà trởthành kẻ đánh vợ giữa chốn đông người như thế…
Hôm sau, tôi viết đơn nghỉ việc vì chẳng còn mặt mũi nào để đi làm ở đấy nữa. Trở về nhà, tôi thấy vợ bế con, mang theo quần áo về nhà ngoại. Tôi biết cô ấy giận và cảm thấy bị tổn thương bởi bấy lâu nay tôi rất tôn trọng vợ. Nhưng lần này, tôi không thể nào làm tốt hơn được nữa.
Từ hôm đó, tôi không đi tìm vợ mà muốn cho mình một quyết định trước khi hành động. Liệu tôi có nên ly hôn không? 5 năm qua tôi mệt mỏi quá với cảnh ghen tuông mù quáng của vợ rồi.
Tôi sợ giờ có đi đón nhau về, có làm lành cô ấy cũng vẫn vậy… Như thế tôi không biết mình sẽ chịu đựng thêm được bao lâu nữa và sẽ có những điều tồi tệ gì xảy ra nữa. Nhưng đúng là không có vợ con ở bên lúc này, tôi thấy trống trải vô cùng.
Tôi phải làm sao đây?