Đời sống

Xót xa cảnh gửi con cho bà nội, mẹ trẻ choáng váng nhận ra con không nhận ra mình sau một tháng xa cách

DNVN - Hàng đêm trằn trọc vì nhớ con, tôi chỉ mong mỏi được nhìn thấy gương mặt bé nhỏ qua màn hình, dù chỉ một khoảnh khắc. Nhưng mẹ chồng lại ngăn cản, bảo rằng mỗi lần con nhìn thấy tôi trên video là lại khóc nức nở, dỗ dành đến mấy cũng không được…

Về sớm đột ngột, tôi sững sờ chứng kiến cảnh mẹ chồng bí mật làm điều này trước gương trong phòng ngủ / Mẹ chồng mất, di chúc vừa công bố: Cả gia đình choáng váng khi biết người được thừa kế

Ảnh minh họa.

Ảnh minh họa.

Vợ chồng tôi chẳng dư dả gì, vừa mua được căn hộ chung cư trả góp, phải thắt lưng buộc bụng để lo tiền nhà. Khi con tròn 1 tuổi, tôi đành cay đắng cai sữa, gửi con cho bà nội ở quê để trở lại làm việc. Trước đó, tôi đã nghỉ quá lâu vì không ai đỡ đần chăm con, buộc phải hy sinh thời gian bên con để kiếm tiền lo cho gia đình.

Quê chồng cách nhà hơn trăm cây số, bố mẹ chồng thì không thể ra thành phố vì còn vườn tược, lại thêm bố chồng thường xuyên đau yếu. Vậy là, tháng trước, vợ chồng tôi dằn lòng mang con gửi về quê. Từ ngày xa con, đêm nào tôi cũng mất ngủ vì nhớ. Mỗi lần gọi điện về, chỉ cần con thoáng thấy mặt tôi trên màn hình là lại oà khóc đòi mẹ, khiến mẹ chồng không cho tôi gọi nữa, chỉ gửi vài đoạn video ngắn để tôi xem. Càng xem càng nhớ con đến thắt lòng. Nỗi đau ấy, chỉ ai từng trải qua mới hiểu thấu.

Sau một năm nghỉ việc, trở lại công ty là thử thách lớn. Tôi phải làm thêm giờ để bắt kịp, thậm chí cả cuối tuần cũng phải học lại kiến thức. Dù nhớ con cồn cào, tôi cũng không dám về, vì thời gian eo hẹp và đi lại tốn kém.

Rồi cuối cùng, sau một tháng xa cách, tôi cũng tranh thủ được hai ngày cuối tuần để cùng chồng về thăm con. Tưởng tượng cảnh được ôm con vào lòng, tôi hạnh phúc đến mức ngồi trên xe mà rưng rưng.

 

Nhưng giây phút chờ mong ấy lại trở thành cơn ác mộng. Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy con đang chơi một mình ở sân. Tôi lao đến, hạnh phúc gọi tên con, nhưng bất ngờ con bé hét lên rồi giãy giụa trong tay tôi. Tôi hoang mang: "Mẹ đây, mẹ T đây mà. Sao Nhím không nhớ mẹ T nữa?". Nhưng tiếng khóc của con càng lúc càng to. Chồng tôi cũng sốt ruột, lúng túng không hiểu chuyện gì. Đúng lúc đó, mẹ chồng từ bếp chạy ra, vừa đón cháu vừa dỗ dành: "Ngoan nào, đừng sợ. Bà sẽ đánh mẹ T cho Nhím khỏi khóc nhé".

Tôi sững người, như bị đông cứng. Không thể tin nổi con lại xa lánh tôi đến thế. Mẹ chồng kéo vợ chồng tôi vào nhà, bảo rằng ở vài ngày rồi con sẽ quen lại. Nhưng khi thấy con bám chặt bà nội, không buồn nhìn mình, lòng tôi như có ai xát muối. Phải chăng chỉ sau một tháng, con đã quên mất mẹ?

Suốt bữa cơm tối, con mới chịu để tôi bế, ôm mẹ như trước. Dù vậy, tôi vẫn hoang mang không yên. Tôi muốn đưa con về thành phố nhưng bố mẹ chồng phản đối, bảo vợ chồng tôi còn khó khăn, cứ để con ở nhà ông bà vài năm nữa, chờ lớn hơn rồi hẵng đón về. Bà nói, tháng đầu xa cách còn nhớ nhung, lâu dần sẽ quen thôi.

Tôi giờ đứng giữa ngã ba đường, không biết nên làm gì. Liệu tôi có nên kiên quyết đưa con về, hay tiếp tục chịu đựng xa cách, gửi gắm niềm tin vào ông bà?

1
Như Ý (t/h/)
 
 

End of content

Không có tin nào tiếp theo

Cột tin quảng cáo

Có thể bạn quan tâm