Đã 1 tuần nay, tôi không ở nhà… Tôi thuê một nhà nghỉ để ở bên ngoài vì không muốn về gặp chồng. Chồng tôi điện thoại nói: “Cô giỏi lắm, muốn đi đâu thì đi luôn đi”… Còn tôi thì thực sự nghĩ rằng có phải tôi đã lấy nhầm chồng?
Mẹ tôi, rồi cả đám bạn thân của tôi đều bảo tôi tính tình tiểu thư quá, lại nhạy cảm nên mới thấy chuyện này tày trời như thế. Họ bảo cuộc sống hôn nhân còn nhiều chuyện đau đớn và tổn thương hơn nữa mà vẫn phải chịu.
Mẹ tôi thì khóc cạn cả nước mắt khi nghe tôi nói muốn ly hôn bởi lẽ tôi mới chỉ vừa lấy chồng cách đây không lâu… Nhưng tất cả đều không biết rõ tường tận đằng sau quyết định này của tôi là lí do gì.
Tôi vẫn chưa đủ can đảm để kí vào tờ đơn ly hôn. Câu chuyện mà tôi kể cho mẹ, cho bạn bè mình nghe vẫn chưa trọn vẹn. Tôi xấu hổ và mặc cảm. Tôi sợ nói ra họ sẽ cười vào mặt tôi khi mà tôi lại chọn một gã đàn ông tồi tệ như thế làm chồng.
Tôi vốn là đứa con gái được đánh giá là giỏi giang, xinh đẹp. Xung quanh tôi có bao anh tán tỉnh, toàn người tài giỏi, lắm tiền. Ấy vậy mà tôi lại chọn anh. Lí do ngày đó rất đơn giản, suốt 5 năm yêu nhau lúc nào anh cũng nhẹ nhàng, dịu dàng và tử tế.
Tôi chỉ cần như thế ở một người đàn ông thôi. Tiền bạc, quyền lực hay chức vị đều không quá quan trọng với tôi.
Vậy mà tôi đâu có ngờ… khi bước vào hôn nhân, anh ta như một con người khác. Câu chuyện chẳng có gì, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ giữa hai vợ chồng mà anh ta thản nhiên gọi tôi là “mày”, xưng “tao”.
Tôi còn chưa hết sốc thì anh ta lại bồi thêm hàng loạt câu chát chúa, khó nghe: “Mẹ mày không dạy được mày à? Cái đơn giản thế mà mày cũng không biết thì làm ăn gì…”
Anh ta còn nói rất nhiều nữa nhưng tai tôi ù đi. Tôi không nghe được gì nữa cả, toàn thân nhũn ra và cảm giác như đang rơi xuống vực sâu.
Tôi không thể ngờ người đàn ông mà tôi từng nghĩ là tử tế và dịu dàng lại có thể phát ngôn những câu tòi tệ như vậy. Điều đau đớn hơn là câu chuyện lại chẳng có gì nghiêm trọng để anh ta phải nói với vợ theo cách đó.
Hôm đó tôi giận nên đã bỏ ra ngoài. Tôi sợ mẹ nghĩ ngợi nên không về nhà mà thuê một nhà nghỉ để ởqua đêm. Anh ta điện thoại cho mẹ tôi, nói mẹ tôi không biết dạy con.
Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống nên thấy việc đàn bà có chồng mà bỏ ra ngoài đi cả đêm không về như thế là không chấp nhận được. Bà cứ rối rít xin lỗi con rể.
Mẹ bắt tôi về xin lỗi chồng. Nhưng thật lòng tôi không muốn. Nếu chỉ là chuyện cãi nhau bình thường tôi sẽ nhận sai. Tuy nhiên, thứ ám ảnh tôi là người chồng cục súc đó. Anh ta quả thật quá tồi tệ so với hình dung của tôi.
Liệu bây giờ tôi ly hôn có phải là một sai lầm không? Nếu cố sống liệu anh ta có thay đổi hay lại tồi hơn thế nữa. Tôi phải làm sao đây?